Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 64 (1)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 04:16:04
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

64.

 

Dư Tô mở bình luận, thấy trong đó có một số tài khoản không biết ai mua, không có bằng chứng gì đã vội vàng đoán tên hu/ng th/ủ thực sự, còn đánh cả chữ cái viết tắt tiếng Anh để dẫn dắt dư luận.

 

Dù có bao nhiêu ngôi sao đi nữa, người hâm mộ cũng nhanh chóng tìm ra đó là tên của ai. Thế là họ ùn ùn kéo nhau vào Weibo của đối phương chửi rủa té tát. Cứ chửi rủa mãi, không biết sao, đối phương đột nhiên không còn là nghi phạm nữa, mà trực tiếp bị coi là hun/g th/ủ thực sự.

 

Dư Tô gần như có thể đoán được diễn biến tiếp theo. Ngôi sao bị vu khống này tạm thời sẽ không ra mặt phản hồi, có lẽ còn có người "khui" ra một tài khoản phụ từng nói xấu Trương Dịch của anh ta, khiến nghi ngờ về anh ta càng nặng hơn.

 

Đợi vài ngày nữa khi sự căm ghét đã đủ lớn, anh ta mới ra mặt đính chính, kết hợp với kết quả điều tra của cảnh sát và lịch trình của bản thân, lập tức sẽ thoát tội, rồi lợi dụng cơ hội này để nổi tiếng.

 

Chuyện ăn bánh bao m/áu người như vậy, thật sự là quá nhiều rồi.

 

Dư Tô nhìn màn hình đầy rẫy những bài báo về Trương Dịch, lướt thêm mười mấy phút hot trend, còn tìm kiếm riêng những vụ án xảy ra hôm nay, nhưng kết quả tìm kiếm toàn là Trương Dịch. Dù có sự kiện khác, e rằng cũng không có blogger nào sẽ đăng vào lúc này.

 

Cô không tìm thấy bài báo nào về Nguyệt Nguyệt, nhưng nghĩ lại thì, Trương Dịch đã ch/ết trong nhiệm vụ, và nhiệm vụ của kẻ phản bội cũng thất bại. Dù lựa chọn của Hồng Hoa là không đến mức phải ch/ết, Trương Dịch vẫn ch/ết.

 

Vậy thì, Nguyệt Nguyệt, người cũng ch/ết trong nhiệm vụ, chắc chắn cũng không thể sống sót.

Ngoài hai người này, còn có Nhụy Nhụy và người đàn ông râu quai nón cũng đã ch/ết.

 

Nhắc đến Nhụy Nhụy, đến giờ Dư Tô vẫn không rõ, cái ch/ết của cô ấy có thực sự giống như Nguyệt Nguyệt nói, là vì câu hỏi lựa chọn xuất hiện nên buộc phải gi/ết không?

 

Dư Tô ngồi một lúc, rồi mới mở ứng dụng để kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ lần này.

 

Tiền thưởng lần này nhiều hơn, nhiều đến mức Dư Tô phải đếm ba lần mới dám tin mình không đếm sai.

Điểm thuộc tính vẫn là 15 điểm, và ngoài hai thứ này, còn có một bức thư thứ ba.

 

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ phụ ẩn: Chim én nhỏ muốn bay lượn. Nhận được vật phẩm thưởng đặc biệt*1, xin vui lòng kiểm tra]

 

Dư Tô sững sờ, nhớ đến cô gái kiên cường dũng cảm đó, không khỏi mỉm cười, nhấn nút trích xuất.

 

Vật phẩm đặc biệt [Micrô nói thật lòng], sau khi trích xuất vật phẩm thực tế biến mất, nằm trong thức hải* của người chơi.  (*không gian tinh thần trong mỗi người, nơi tồn tại ý thức, thần niệm hoặc linh hồn)

 

Cách sử dụng: Sử dụng với người chơi khác, có thể buộc đối phương nói ra một câu nói thật, số lần sử dụng còn lại: 1 lần.

 

Trong lòng Dư Tô hơi vui mừng, đây thực sự là một thứ tốt. Nếu lại gặp nhiệm vụ kiểu Ma sói, sau khi có đối tượng nghi ngờ, có thể sử dụng với người đó. Quả thực là thần khí "hack", tiếc là chỉ có thể sử dụng một lần.

 

Lần này cô phân bổ điểm thuộc tính vào thính giác. Thị lực hiện tại đã khá tốt, và trong nhiệm vụ trước, nếu thính giác của cô tốt hơn thì đã không cần phải áp sát vào cửa để nghe rồi.

 

Phân bổ xong thuộc tính, cô mới cầm điện thoại gọi cho Lâm Tiểu An.

Khi đối phương nhấc máy, tiếng "alo" mang theo giọng khóc nức nở.

 

Trong lòng Dư Tô khẽ thở dài, an ủi: 

"Đừng buồn quá, người ch/ết không thể sống lại. Mai chúng ta đi ăn lẩu nhé, tớ mời, muốn ăn gì cứ gọi."

 

Lâm Tiểu An vốn dĩ chỉ đang sụt sịt, nghe thấy lời quan tâm như vậy, "òa" một tiếng cảm động khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: 

"Vậy thì tớ không ăn lẩu uyên ương đâu."

 

Khóe miệng Dư Tô giật giật, nói: "Được rồi, chúng ta gọi siêu cay nhé."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-64-1.html.]

Không lâu sau, Vương Đại Long và Phong Đình cùng đến. Ba người bắt một chiếc taxi đi đến địa điểm đã hẹn với Hồng Hoa.

Vì Hồng Hoa sống ở thành phố lân cận, nên họ hẹn gặp mặt ở ngoại ô vành đai 3, để đối phương có thể tiết kiệm được vài chục phút đi xe.

 

Khi ba người đến nơi, Hồng Hoa còn cách đó gần nửa đường. Vương Đại Long liền cầm điện thoại tìm kiếm những địa điểm vui chơi gần đó, nhưng khu vực này chỉ có một công viên giải trí.

 

Dư Tô và Phong Đình đều không muốn đi lắm, cảm thấy nơi đó quá ồn ào, nhưng Vương Đại Long lại cố tình làm nũng một trận, khiến hai người không còn cách nào khác đành phải đi theo anh ta.

 

Hôm nay là thứ Bảy, công viên giải trí rất đông người. Còn cách cổng một đoạn đường, Dư Tô đã thấy rất nhiều người lần lượt đi vào công viên, còn tiếng cười đùa và tiếng hét thất thanh từ bên trong truyền ra khiến người ta đau đầu.

 

Ở cổng công viên có một người mặc bộ đồ gấu bông đang phát bóng bay in quảng cáo, những đứa trẻ đi vào đều vui vẻ tranh giành muốn lấy.

 

Đợi đến khi ba người họ đi qua, chú gấu đột nhiên chặn họ lại, đưa cả nắm bóng bay trong tay cho Dư Tô.

Dư Tô sững người một chút, trong lòng tự luyến thoáng qua một câu: Mình đột nhiên trở nên cực kỳ xinh đẹp sao?

 

Rồi cô còn chưa kịp đưa tay ra nhận, đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ trong bộ đồ gấu bông truyền ra: 

"Giữ giúp tôi cái này đã."

 

Ý gì đây...

Dư Tô nhận lấy bóng bay, thấy chú gấu giơ hai tay lên, tháo bộ đầu gấu xuống.

 

Khoảnh khắc khuôn mặt bên dưới lộ ra, Dư Tô hơi kinh ngạc, thốt lên: 

"Biến... khụ, Bạch Thiên?!"

 

editor: bemeobosua

 

Trong bộ đồ gấu bông to tướng, Bạch Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm Dư Tô: 

"Cô vừa định gọi tôi là gì?"

 

Mái tóc hơi dài của anh ta bị mồ hôi làm ướt bết vào trán, còn hơi che đi một phần mắt. Kết hợp với biểu hiện trước đó của anh ta, trông anh ta giống hệt một tội phạm không điều á/c nào là không làm.

 

Dư Tô lùi ra sau lưng Phong Đình một chút, nói:

 "Tôi phát âm không chuẩn lắm, ở quê tôi, "bạch" và "biến" đồng âm!"

 

Bạch Thiên cởi bộ đồ gấu bông ra, từ túi quần lấy ra một gói khăn giấy lau mồ hôi trên trán, trông hoàn toàn không giống một người tuân thủ pháp luật chút nào mà nói: 

 

"Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, không cần sợ."

"..."

 

 Đúng vậy, anh thật là tuân thủ pháp luật.

 

Vương Đại Long chưa gặp Bạch Thiên bao giờ, nhưng cũng nghe Dư Tô kể về vị đại ca xã hội đen hễ không hợp ý là vung da/o ch/ém người này. Lúc này anh ta tò mò hỏi: 

 

"Sao anh còn làm công việc bán thời gian này vậy?"

 

Bạch Thiên liếc nhìn anh ta, chưa kịp nói gì, một phụ nữ trung niên đã từ trong công viên giải trí đi ra, không nói một lời liền vỗ vào đầu Bạch Thiên:

 

 "Cái thằng này, lại lười biếng! Lớp cũng không đi học, bảo con giúp phát quảng cáo mà con cũng lười, có phải muốn tức ch/ết mẹ con không?"

 

"..." 

Bạch Thiên mặt không biểu cảm nói: "Mẹ, đây là những người quen của con."

Loading...