68. 
 
Tòa nhà ký túc xá đáng lẽ  khóa cửa từ lâu, nhưng cánh cửa chỉ khép hờ, trong phòng quản lý ký túc xá vẫn sáng đèn.
Dư Tô và ba nữ sinh khác rón rén bước chân, nhẹ nhàng đẩy cửa  .
 
Cửa phòng quản lý ký túc xá mở, cửa sổ lớn bên cạnh cũng  kéo rèm,   là họ   dì quản lý ký túc xá  thấy.
"Về muộn thế  ?"
 
 Dì quản lý ký túc xá  với họ từ trong phòng, "Buổi tối  an , mấy đứa con gái nhỏ các cháu về muộn thế   gì? Lại chẳng rủ mấy bạn nam đưa về, nhỡ  chuyện gì thì ?"
 
Dư Tô  một tiếng, vội vàng nhận : 
"Dì ơi, gần đây bọn cháu bận học lắm ạ,  từ phòng tự học về, ở trong trường thôi ạ,   lung tung ."
 
Dì quản lý ký túc xá gật đầu, : 
"Nhanh về ngủ ,   đừng về muộn thế  nữa nhé, dù ở trong trường cũng  an  !"
 
Lời   thể là  bâng quơ, nhưng cũng  thể mang một ý nghĩa nào đó.
 
Dư Tô hỏi thêm một câu: "Dì ơi, trong trường  gì mà  an  ạ?"
Dì quản lý ký túc xá sững  một chút, khóe miệng giật giật,  : 
 
"Chẳng     nh/ảy lầ/u , các cháu  sợ ? Thôi  , đừng  nữa, mau về ký túc xá ."
Cô     bước hai bước về phía cửa, đóng cửa phòng .
 
Dư Tô nhướng mày,  qua cửa kính thấy cô  vẫn  bên trong  động đậy.
Cứ  cảm giác  manh mối gì đó.
 
Cô   thêm gì nữa,   hành lang  một lát, theo thông tin   từ ứng dụng, cô dễ dàng tìm thấy phòng ký túc xá  ở. Mã Duy Duy và Ngô Băng cũng tự  tìm phòng của họ.
 
Phòng ký túc xá của Dư Tô là 303, trong túi áo cô  một chiếc chìa khóa.
 
Nhẹ nhàng vặn khóa mở cửa bước , cô  lo lắng  ồn đến những  bạn cùng phòng khác, cũng  dám bật đèn, chỉ bật sáng màn hình điện thoại, mượn ánh sáng yếu ớt và thị lực  của  để tìm giường của .
 
  đó cô  phát hiện, căn phòng ký túc xá  ngoài cô ,  trống  một ai.
 
Dư Tô sững sờ, bật đèn lên, bóng đèn huỳnh quang  trần nhấp nháy vài cái  mới sáng lên.
Trong phòng quả thật   ai.
 
Đây là một phòng ký túc xá bốn , giường tầng, giường ở phía , phía  là bốn chiếc bàn máy tính,  bàn chất đầy các vật dụng cá nhân của chủ nhân.
 
Rõ ràng là   khác ở,  bây giờ    một ai?
 
Dư Tô nghi ngờ  quanh một vòng, nhất thời  tìm  nguyên nhân, đành tạm thời  để ý,  nhà vệ sinh rửa mặt xong, tìm chiếc giường thuộc về  trèo lên nghỉ ngơi.
 
Vừa nãy   thấy điện thoại rung một , cô  lên giường  mới mở , thấy   đang nhắn tin trong nhóm chat mà những  chơi  lập  khi trò chơi Bút Tiên bắt đầu.
 
Là Chung Liêm gửi: Tối nay   đừng ngủ nhé, cứ năm phút  gửi một tin nhắn  nhóm, ai  gửi thì  nghĩa là  đó  ch/ết, những  còn   thể nghỉ ngơi thoải mái .
 
Thời gian tin nhắn, mười phút .
Không ai thèm để ý  .
 
Lần , ngoài Ngô Băng , những  chơi khác  thể  là đều    hại. Nếu     tự cho là thông minh, tối nay  nhất định sẽ khiến tất cả   rơi  nguy hiểm.
 
Ngoài  còn  một tin nhắn mời Dư Tô tham gia nhóm của Vương Đại Long. Cô nhấn đồng ý, tham gia  một nhóm tên là "Gia đình yêu thương ".
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-68-1.html.]
"..."
 
Vừa mới tham gia,  thấy tin nhắn của Vương Đại Long hiện lên: Tối nay cứ để   ch/ết , đồng đội heo mà!
Phong Đình : Đổi tên nhóm .
 
Vương Đại Long tiếp tục : Vốn dĩ chúng   thể nghỉ ngơi thoải mái , tất cả là tại thằng ngu đó! Giữ nó    còn gây phiền phức cho chúng !
 
Bạch Thiên : Không đổi tên nhóm ngày mai  gi/ết .
[Trưởng nhóm  đổi tên nhóm thành: Gia đình yêu hận tương tàn]
 
"..." 
Dư Tô vốn còn  căng thẳng, bây giờ   nhịn  .
 
Cô gửi một câu: Tối nay chúng  cũng cứ gửi tin nhắn liên tục nhé, hy vọng đừng  chọn ngay từ đầu.
Vương Đại Long: Con ma đen đủi ! Sao   thể bốc trúng nhiệm vụ kiểu ! Hồ Vi  cô là linh vật đúng là quá đề cao cô .
 
Phong Đình: Cô may mắn thật đấy, linh vật.
Bạch Thiên: Không vui.
 
Dư Tô lau một cái mồ hôi  tồn tại, bỏ qua lời của hai  đầu tiên: 
Anh tiểu Bạch  ?
 
Bạch Thiên  trả lời, một lát , Phong Đình : Chắc là     cơ hội ch/ém .
"..." 
 
Nghe  vẻ đúng thật.
Bốn  thi thoảng  "nhú" lên trong nhóm,  nhảm một lúc,  đó Dư Tô kể cho họ  về sự bất thường của dì quản lý ký túc xá.
 
Phong Đình : Ngày mai cô  tìm dì quản lý ký túc xá, ba  chúng   hỏi thăm về thầy Doãn và nữ sinh đó.
 
Dư Tô thầm nghĩ, lão đại vẫn là lão đại,  xem tự tin kìa, dường như    nghĩ đến chuyện tối nay  ch/ết sẽ là một trong bốn  họ.
 
Vương Đại Long : Nói đến đây, bây giờ   nghi ngờ, cái tên Chung Liêm đó, chẳng lẽ là cố ý   ?
 
Chúng  là lập nhóm ,  những  chơi khác cũng  thể lập nhóm mà,   Chung Liêm và Ngô Băng là đồng đội, thấy Ngô Băng gặp nguy hiểm,   liền cố ý nhắc nhở Ngô Băng!
 
editor: bemeobosua
 
Người khác   thì cứ nghĩ   ngu ngốc, thực    thông minh lắm, chẳng   cứu Ngô Băng  !
Bạch Thiên: Có thể.
 
Vương Đại Long: Hừ, lão tử đúng là thông minh hơn bọn mày.
Bạch Thiên gửi một biểu tượng cảm xúc con d/ao dính m/áu.
 
Dư Tô    nghĩ, khả năng Vương Đại Long  thực sự khá cao. Tuy Chung Liêm trông giống một  đàn ông trung niên bình thường, nhưng  thể trông mặt mà bắt hình dong, ai      đang giả nai ăn thịt hổ ?
 
Trong ván     mới, mỗi  đều thể hiện  thích nghi, dường như   ai  kinh nghiệm nhiệm vụ  bốn .
 
Ngay cả Ngô Băng yếu ớt, cũng chỉ  q/uỷ dọa kêu lên một tiếng trong lúc căng thẳng, biểu hiện  đó cũng khá ,  hề ngu ngốc đến cùng.
 
Cái tên Chung Liêm đó,   thể cũng  ngu ngốc đến thế. Bề ngoài   đang giúp những  khác cùng hãm hại Ngô Băng, nhưng kết quả cuối cùng  là Ngô Băng tạm thời  cứu nhờ   đó.
 
Nói hai  họ là đồng đội, Dư Tô thực sự tin.
 
Tuy nhiên, bây giờ điều đó  quan trọng, quan trọng là  sống đến ngày mai .
Trong nhóm chat  tất cả  chơi, Chung Liêm  gửi một tin nhắn: Mọi   gì  chứ,  ai   tối nay ai chế/t ?