Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trong tình huống  rõ trắng đen, cô lập tức quyết định bám lấy  mạnh nhất,  mắt cứ  thành nhiệm vụ đầu tiên   tính tiếp. Không ngờ, Trang Hàm còn   một bước.
 
Hai    ,   lượt rời khỏi đại sảnh, về phòng nghỉ ngơi.
Vương Tam   cửa sổ, tay cầm quyển sách  nhàn nhã, dường như chẳng hề để ý đến việc Dư Tô bước  phòng.
 
Cô cũng  lên tiếng, tự tìm chỗ  xuống,  gác tay   ghế  lặng lẽ hồi tưởng  từng manh mối trong đầu.
Không  từ lúc nào, cô  ngủ gật  ghế lúc nào  .
 
 giấc ngủ đó  sâu, đầu óc cô vẫn ở trạng thái mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê.
Đột nhiên, cô giật  tỉnh dậy, bật dậy khỏi ghế, miệng lẩm bẩm:
 
“Có khi nào nhiệm vụ   là…”
Vừa   nửa câu, cô mới nhận  trong phòng   Vương Tam.
Cô dụi dụi mắt, cố nhớ  ý nghĩ  , thấy khả năng đó càng lúc càng  lý, bèn  dậy  ngoài.
 
 mục tiêu của cô   là  tìm Vương Tam, mà là   phòng ngủ của vợ chồng bà chủ, nơi  tấm ảnh cưới treo ngay chính diện.
Dư Tô  yên  bức ảnh một lát,  bắt đầu lục lọi khắp căn phòng.
 
Giữa chừng, cô chợt  tiếng bước chân vọng  từ hành lang. Cô ngừng tay,  đầu   thì thấy bóng Vương Tam lướt ngang qua cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-7-4.html.]
Anh  bước  vài bước,  đó     phòng.
Vừa thấy Dư Tô,   nhướn mày:
 
“Sao  đến đây?”
Dư Tô ho nhẹ một tiếng  :
“  nghĩ tới một khả năng… Có khi nào lúc  Trác Nam   cảnh sát bắt  , nên bà chủ   cơ hội  tay với  mà chỉ gi/ết  tiểu tam thôi?
 
Nếu đúng như , thì nhiệm vụ   của chúng   thể là tìm  Trác Nam và giao  cho bà chủ xử lý.”
Tối qua, cô từng gõ cửa phòng bà chủ nhưng  thấy ai trả lời,  lẽ lúc đó bà   ở trong phòng mà đang  tìm Trác Nam.
 
Mà nếu Vương Tam ngay từ hôm qua  bảo cô  gõ cửa, thì   thể    đoán  điều  từ sớm.
Quả nhiên,  khi  cô  xong, Vương Tam chỉ nhếch môi ,  hề tỏ vẻ bất ngờ.
 
Anh :
“Khả năng  cao. Chỉ cần   báo cảnh sát, Trác Nam sẽ lập tức  bắt, khiến bà chủ  thể tự tay tr/ả th/ù .”
 
Dư Tô gật đầu:
“Tuy mới chỉ là phỏng đoán, nhưng cũng đáng để thử xem .”