Cô đưa tay che miệng ngáp một cái, cười nói:
"Haizz, tối qua cháu ngủ không ngon lắm, bị chuyện thầy Doãn nh/ảy lầ/u làm cho hoảng sợ."
Dì quản lý ký túc xá cười nhẹ:
"Ông ta nhảy từ tòa giảng đường, cháu ở trong ký túc xá sợ cái gì?"
Dư Tô tỏ vẻ ấm ức:
"Không phải tại tối qua dì nói trong trường cũng không an toàn sao? Làm cháu suy nghĩ miên man cả đêm. Vốn đã bị thầy Doãn dọa cho sợ ch/ết khiếp, sau đó lại bất chợt nhớ đến vụ chị khóa trên nhảy lầu ba năm trước..."
Nói đến đây, Dư Tô để ý thấy cơ mặt dì quản lý khẽ co giật một cái.
Quả nhiên là có vấn đề, đúng không? Dư Tô tiếp tục hỏi:
"Dì làm việc ở đây lâu rồi nhỉ? Ba năm trước có một chị họ Từ nh/ảy lầ/u t/ự s/át, chắc dì cũng từng nghe qua rồi chứ?"
Dì quản lý cười gật đầu:
"Có nghe qua, nhưng không rõ lắm. Cháu không tính đi học à?"
Rõ ràng là đang tìm cách đuổi Dư Tô đi.
Dư Tô nói:
"Chiều nay cháu không có tiết, bạn cùng phòng cũng đi hết rồi, chán quá nên mới muốn ngồi đây tám chuyện với dì một lúc!"
"…"
Dì rõ ràng là chẳng muốn cô ở lại.
Dư Tô làm như không thấy vẻ mặt muốn đuổi người của dì quản lý, tiếp tục nói:
"Đúng lúc đang nói chuyện này, lúc đó cháu còn chưa vào đại học, không rõ lắm mấy chuyện đó, dì kể cho cháu nghe chút đi mà, chỉ là chuyện tán gẫu thôi mà. Năm đó ai cũng nói chị Vương bị chị Từ h/ạ đ/ộc h/ại ch/ết, dì nghĩ sao?"
Dì gật đầu, ánh mắt nhìn vào khung thêu chữ thập đặt trên đầu gối, vừa đ/âm kim xuống thì đâ/m trúng đầu ngón tay.
Dì đưa ngón tay lên miệng mút một cái rồi mới nói:
"Chắc vậy đó, dì không rõ lắm. Kiểu người như dì chỉ quan tâm tháng này kiếm được bao nhiêu tiền, ba bữa ăn mỗi ngày ăn gì, với thành tích học của con trai thế nào… Còn mấy cái chuyện nhảm nhí rối ren đó, dì không hứng thú đâu."
Dư Tô biết dì không muốn nói nữa, bèn gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-70-2.html.]
"Ra vậy à… Vậy chuyện thầy Doãn chế/t thì dì biết rõ rồi nhỉ? Mới xảy ra hôm qua thôi mà, chắc chắn có nghe qua chút ít chứ?"
Chuyện này thì dì quản lý không giấu diếm, thẳng thắn nói:
"Chắc cháu cũng biết rồi mà, chẳng phải là có một nữ sinh từng học ông ta đã vạch trần ông ta trên diễn đàn trường sao…"
Nghe nói, nữ sinh đó vì sợ bị lộ danh tính nên đã cố tình đăng bài bằng một tài khoản phụ, còn chọn một tiệm net đen ở rất xa trường để đăng bài, đến nay vẫn không ai biết rốt cuộc cô ấy là ai.
Ban đầu cũng có người nghi ngờ thật giả, nhưng nữ sinh này lại có thể nói ra rất nhiều chuyện liên quan đến thầy Doãn, còn nói dù người khác không biết cô là ai, nhưng chỉ cần thầy Doãn đọc bài là sẽ nhận ra ngay thân phận cô.
Trong bài, cô nói rằng thầy Doãn đã nhiều lần qu/ấy rố/i cô. Lúc đầu là cố tình chạm vào mu bàn tay, cánh tay, về sau càng lúc càng trắng trợn, động tay động chân rõ ràng.
Ban đầu cô chỉ âm thầm né tránh, không ngờ thầy Doãn ngày càng quá đáng, thậm chí còn ép buộc hôn cô, miệng không ngừng nói ra những lời tục tĩu khó nghe, ví dụ như:
"Thầy thật sự rất thích em, em biết không? Trong mơ thầy mơ thấy ngủ với em mấy lần rồi đó."
Đồng thời còn dùng tay kéo áo cô.
editor: bemeobosua
Trong lúc đó, cô luôn cố gắng vùng vẫy, ban đầu định hét lên cầu cứu nhưng lại bị thầy Doãn b/óp c/ổ dọa dẫm nên không dám hét lớn.
May mắn đúng lúc đó có người gõ cửa tìm thầy Doãn, cô mới tạm thoát nạn.
Khi đó cô sợ quá nên không dám nói ra, sau lại nghĩ mãi vẫn thấy bất bình. Nhưng cô biết dù có báo cảnh sát thì vì chưa gây ra thương tích thực sự nên cũng không thể lập án được. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới chọn cách vạch trần trên diễn đàn.
Cuối bài viết, cô còn gọi thầy Doãn bằng tên thật:
"Đồ b/iến th/ái ch/ết ti/ệt Doãn XX, dám xâ/m ph/ạm học sinh, mày nhất định sẽ không có kết cục tốt! Nếu mày thấy tao có nói sai một chữ nào, tao hoan nghênh mày lên tiếng thanh minh bất cứ lúc nào!"
Ngoài ra, cô còn đăng một tấm ảnh, là ảnh cổ của cô, có vết đỏ rõ ràng, cô nói đó là vết bị bóp cổ khi cô vùng vẫy, bị ông ta đe dọa không cho hét lên.
Bài viết rất nhanh nhận được lượng xem và chia sẻ khổng lồ. Tin tức về việc thầy Doãn q/uấy r/ối, thậm chí suýt cưỡ/ng hi/ếp nữ sinh lan truyền khắp trường chỉ trong một ngày, đến cả người ngoài trường cũng nghe nói.
Dì quản lý thở nhẹ một hơi, nói:
"Ông ta ch/ết rồi, đúng là đáng đời."