71.
Dù đối phương buông lời "đáng đời", nhưng trên mặt bà ấy không hề có vẻ hả hê hay vui sướng.
Vẻ mặt của dì quản lý ký túc xá hơi phức tạp, Dư Tô nhất thời không nhìn ra cảm xúc thật của bà. Cô định nhìn kỹ hơn thì bà đã bật cười:
"Ôi, dù sao thì cũng chỉ là mấy lời đồn vớ vẩn thôi, ai mà biết câu nào thật, câu nào giả. Nghe rồi bỏ qua thôi cháu à."
Dư Tô hỏi: "Vậy có ai biết bạn học đó là ai không ạ?"
Dì quản lý ký túc xá lắc đầu:
"Ai mà biết được cháu? Nhưng bạn thân của nó chắc phải rõ. Thôi, mấy chuyện này đừng có mà tọc mạch linh tinh, lỡ mà danh tính cô bé đó bị lộ ra thì chắc chắn lại bị người ta bàn tán sau lưng thôi!"
Dư Tô thầm nghĩ, cô cũng đâu muốn tọc mạch, nhưng nếu không hỏi thì manh mối này sẽ đứt đoạn mất.
Cô và dì quản lý trò chuyện thêm một lúc, nhưng vẫn không thể moi thêm được thông tin gì về chuyện ba năm trước từ bà ấy.
Đang định rời đi thì điện thoại của Dư Tô reo.
Cô nghĩ là đồng đội gọi, rút điện thoại ra xem thì thấy màn hình hiện lên hai chữ "Mẹ".
Dư Tô hơi sững lại, chào dì quản lý ký túc xá rồi mới đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Alo, Tình Tình."
Đây là tên của Dư Tô ở đây, Điền Tình.
Giọng nói trong điện thoại dịu dàng, phóng khoáng. Chỉ với ba chữ ngắn ngủi đó, Dư Tô đã có thể hình dung ra hình ảnh một người phụ nữ tri thức trong đầu.
Cô hắng giọng, ngượng nghịu gọi một tiếng: "Mẹ."
"Nghe đồng nghiệp nói trường con mấy hôm nay liên tiếp có hai người nh/ảy lầ/u t/ự t/ử, con có ổn không?"
Người phụ nữ trong điện thoại lo lắng nói: "Nếu sợ thì cứ xin nghỉ về nhà ngay nhé."
Dư Tô nắm được trọng tâm của hai câu này, nghi hoặc hỏi: "Đồng nghiệp?"
"Ừ, sao thế con? Năm ngoái con gặp rồi đấy, chính là chú Lưu đó."
Người phụ nữ nói: "Bây giờ chú ấy phụ trách phỏng vấn khu vực của các con, không gặp được con ở trường nên đã gọi điện thoại riêng cho mẹ, nói là sợ con bị dọa."
Phỏng vấn... phóng viên?
Dư Tô nhíu mày, trong đầu ngay lập tức liên hệ thân phận này với những tờ báo cũ.
"Tình Tình, sao con không nói gì thế? Có bận không?"
Trong điện thoại, người phụ nữ dịu dàng cười nói: "Nếu bận thì mẹ cúp máy trước nhé."
Dư Tô vội nói: "Không bận, không bận ạ. Mẹ ơi, chú Lưu đó, phụ trách phỏng vấn khu vực này bao lâu rồi ạ? Ba năm trước chú ấy đã ở đó chưa ạ?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó vang lên tiếng cười nhẹ:
"Có phải con bị dọa ngốc rồi không? Trước đây khu vực của các con đều do mẹ phụ trách phỏng vấn mà, bây giờ mẹ không phải đang mang thai sao, công ty mới để chú Lưu tiếp quản đó. Tình Tình, sao con lại quên cả chuyện này vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-71-1.html.]
Dư Tô hơi sững lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy nói như vậy, chuyện chị Vương bị đ/ầu đ/ộc và chị Từ n/hảy l/ầu ba năm trước đều là do mẹ phụ trách phỏng vấn, đưa tin sao?"
Lần này, khoảng lặng trong điện thoại kéo dài hơn rất nhiều.
Khoảng một phút sau, Dư Tô suýt nữa tưởng điện thoại đã mất tín hiệu thì mới nghe thấy giọng nói từ trong điện thoại:
"Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này vậy?"
Giọng điệu của đối phương trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, rõ ràng có điều gì đó không đúng.
Dư Tô trả lời: "Chỉ là hai ngày nay một giáo viên và một học sinh liên tiếp nh/ảy lầ/u, các bạn học lại nhắc đến chị Từ đã nh/ảy lầ/u ba năm trước, nên con hơi tò mò..."
"Thì ra là vậy," người phụ nữ nói:
"Đúng là lúc đó mẹ phụ trách phỏng vấn. Mẹ vẫn nhớ lúc đó có một giáo viên khi được phỏng vấn đã nói rằng, toàn trường chỉ có năm người có thể tiếp xúc với loại hóa chất đó, trong đó có một người chính là bạn học Từ sau này đã nh/ảy lầ/u t/ự s/át."
editor: bemeobosua
Có vẻ như sau ba năm, cô ấy vẫn nhớ rất rõ.
Dư Tô nói: "Mẹ ơi, mẹ còn chưa biết đâu, thầy giáo mẹ phỏng vấn ngày đó, chính là thầy Doãn đã nhả/y l/ầu ch/ết ngày hôm qua đó."
"À," trong điện thoại truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ, sau đó nói:
"Là thầy ấy à, trùng hợp thật..."
Dư Tô nghĩ một lát, hỏi: "Lúc mẹ phỏng vấn, mẹ cũng giống những người khác, nghĩ rằng th/ủ ph/ạm hại chị Vương chính là chị Từ sao?"
"Cái này thì..."
Người phụ nữ kéo dài giọng, dường như đang suy nghĩ, vài giây sau mới nói:
"Mặc dù không có bằng chứng, nhưng lời khai của thầy giáo đó thực ra đã đủ rồi. Hơn nữa, chắc con cũng biết, bạn Từ và bạn Vương lúc đó có mâu thuẫn rất lớn, bạn Từ luôn nhắm vào bạn Vương, chỉ cần là người quen biết họ đều sẽ nghĩ hu/ng th/ủ là cô ấy."
Dư Tô đáp một tiếng, truy hỏi:
"Vậy lúc mẹ phỏng vấn không phát hiện ra điểm nào kỳ lạ sao? Lỡ đâu chị Từ thực ra không phải là hu/ng th/ủ thì sao?"
"Tình Tình," người phụ nữ nói: "Người ta đã c/hết ba năm rồi, con còn hỏi nhiều làm gì? Mẹ thấy con bây giờ hơi lạ, trước đây con nhát gan như vậy, nghe đến hai chữ 'người ch/ết' đã sợ, bây giờ trường có hai người ch/ết mà con không hề sợ, còn truy hỏi chuyện này nữa?"
Dư Tô thầm nghĩ ch/ết ti/ệt, cô đâu biết Điền Tình trước kia như thế nào.
Cô vội nói: "Ôi, sắp đến giờ học rồi, mẹ ơi, con không nói chuyện với mẹ nữa nhé, con cúp máy đây, tạm biệt!"
Không đợi đối phương trả lời, cô lập tức cúp điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại dần tối đen, Dư Tô thầm nghĩ, từ miệng của mẹ Điền Tình này dường như không hỏi ra được manh mối hữu ích nào, nhưng... bản thân cô ấy là một phóng viên, chẳng phải chính là một manh mối sao?
Nếu không sao lại trùng hợp đến thế, một người chơi như Dư Tô, lại có một người thân liên quan đến vụ án ba năm trước.
Cô thu hồi suy nghĩ, lập tức mở điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ cho ba người còn lại, kể lại chuyện này một cách đơn giản.
Vương Đại Long gửi một biểu cảm ngạc nhiên, nói: Tôi đã hỏi thăm mấy dì chú lao công trong trường rồi, thông tin họ biết cũng không khác là bao so với những gì chúng ta đọc trên báo, không có manh mối mới nào. Nhưng có một dì lao công nói với tôi, dì ấy biết cô gái bị thầy Doãn qu/ấy r/ối tì/nh d/ục lần này là ai.