“Và cha   cũng  chịu áp lực  lớn. Những  đó mắng chửi, ngu/yền rủ/a  còn  đủ, họ còn gửi vòng hoa và đồ tang lễ đến cho bố  , thậm chí   còn lấy danh nghĩa của  gửi hai con chuột ch/ết đến, khiến bà  lúc đó  ngất xỉu…”
 
“Không ai   giải thích, tất cả những gì   đều trở thành lời ngụy biện. Trước đó, nữ phóng viên xinh   đến phỏng vấn ,   cầu xin cô  nhất định  đăng  bộ những lời   lên báo, nhưng kết quả thì ? Một chữ cũng  , ngược  là những lời đồn thổi vô căn cứ  chiếm trọn cả trang báo!”
 
“Các  đều mong  ch/ết, các  căn bản  ai quan tâm sự thật là gì, các  chỉ  xem một vở kịch  ho.”
 
“Mặc dù các  đều  khả năng tư duy độc lập, mặc dù những lời đồn    căn cứ, nhưng các    chịu dùng bộ não của  để suy nghĩ kỹ, các   những kẻ  tâm che mắt, hùa theo họ,  vài câu  đơn giản tẩy não,   đó, cùng họ phẫn nộ, cùng họ thực thi cái gọi là công lý của các …”
 
“Có lẽ là  quá yếu đuối,  thực sự  chịu nổi nữa . Sau khi  xong bức thư tuyệt mệnh ,  sẽ lập tức nh/ảy lầ/u t/ự s/át.”
“ nghĩ,  khi  rơi xuống, các  sẽ chỉ vui vẻ  đùa vây xem, chỉ cảm thấy  ch/ết là đáng đời.”
 
“    hu/ng th/ủ, các  mới là hu/ng th/ủ, là tất cả các ,  cùng  gi/ết ch/ết !”
 
“ , bức thư tuyệt mệnh  nếu đặt ở nơi dễ thấy nhất định sẽ  gia đình họ Ngô hoặc cảnh sát âm thầm ém nhẹm, tuyệt đối sẽ   ngày  công bố,  sẽ mãi mãi gánh vác cái tiếng  .”
 
“Vì    giấu nó trong sách của Vương Manh, chú dì đến dọn đồ cho cô  chắc sẽ thấy nhỉ?”
 
editor: bemeobosua
 
“Nếu  đời  thực sự  q/uỷ,  mong   thể biến thành qu/ỷ dữ, đích  gi/ết ch/ết các .”
 
“  h/ại Vương Manh,    hu/ng th/ủ” – Từ Oánh .
Đây là... bức thư tuyệt mệnh mà Từ Oánh để   khi ch/ết. Một  nét chữ  đó  nhòe, dường như   nước mắt  ướt khi .
 
Không  tại  bức thư tuyệt mệnh đáng lẽ   trong sách của Vương Manh  chạy  khe hở phía  bàn, nhưng bây giờ điều Dư Tô cần tập trung chỉ là câu cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-74-2.html.]
 
"Nếu  đời  thực sự  qu/ỷ,  mong   thể biến thành q/uỷ dữ, đích  gi/ết chế/t các ."
 
Đây là ước nguyện của Từ Oánh  khi c/hết, và cô  bây giờ thực sự  biến thành một con qu/ỷ dữ đòi mạng. Ước nguyện  thành hiện thực một nửa, nửa còn  là  đích  gi/ết ch/ết những  đó.
 
Là đích  gi/ết ch/ết những  đó.
 
Dư Tô chợt hiểu , nhét tờ giấy  tay Ngô Băng đang vội vã  đến xem, chống hai tay lên mặt bàn, trực tiếp lật   khỏi đó,  chạy  ngoài cửa.
 
Vừa chạy, cô  rút điện thoại  gọi cho Phong Đình.
Điện thoại nhanh chóng  kết nối, Phong Đình  máy  : 
 
"Cô gái họ Hồ  là em gái ruột của nữ sinh họ Từ, cô  cố tình đổi sang họ , thi  trường , mục đích là để điều tra sự thật và tr/ả th/ù. Mặc dù sự thật   điều tra , nhưng bài phỏng vấn của thầy Doãn lúc đó   đăng báo, nên cô   ông   liên quan đến cái ch/ết của chị , mới cố tình quy/ến r/ũ thầy Doãn, còn gửi ảnh  mật của cô  và thầy Doãn cho vợ con ông ."
 
"Thêm  đó là sự thúc đẩy của dư luận, khi thầy Doãn ở bờ vực sụp đổ, cô gái đó  tiết lộ  phận của , khiến thầy Doãn hối hận khôn nguôi,   suy sụp, cuối cùng tìm đến cái c/hết. Tuy nhiên, khi thầy Doãn ch/ết, ông  còn cố ý la lên rằng  vô tội, mục đích chắc là để bảo vệ con gái đang học tại trường , tránh cho con gái tiếp tục   khác chế giễu, châm chọc."
 
Dư Tô  khổ: 
"Con gái ông  chỉ  chế giễu một chút thôi mà ông   bảo vệ như ,  lúc đó ông  vu oan cho Từ Oánh   nghĩ đến   cũng là con gái của  khác?"
 
Phong Đình nhanh chóng nắm bắt trọng điểm: "Cô  tên nữ sinh họ Từ ,    điều tra  điều gì ?"
 
Dư Tô lập tức : " tìm thấy thư tuyệt mệnh của cô ,  đó  ước nguyện  khi cô  ch/ết, cô   biến thành qu/ỷ dữ, đích  gi/ết những   hại ch/ết cô !"
 
Phong Đình trầm giọng : "Vậy... việc chúng  cần  bây giờ là gọi những  đó đến trường, trong lúc chơi bút tiên triệu hồi Từ Oánh, để cô  đạt  ước nguyện."
 
Dư Tô : " nghĩ,  phận mà nhiệm vụ phân công cho chúng  là để chúng  gọi những   liên quan đến  đến.  chỉ cần gọi  phóng viên của  đến,  cần gọi thầy Ngụy đến, Vương Đại Long cần gọi chị nghiên cứu sinh của   đến, còn Bạch Thiên thì gọi hiệu trưởng đến!"