75.
 
"Không cần gọi nhiều  cùng lúc ," Phong Đình trầm ngâm  qua điện thoại, "Theo tình hình hiện tại, một đêm chắc Từ Oánh chỉ gi/ết một  thôi, với  bây giờ cũng   thời gian để tìm hết  ."
 
"Ừm, đúng là như ." 
 
Dư Tô , "Tóm , chỉ cần tìm  một trong các NPC đó, chúng  sẽ  ch/ết khi chơi bút tiên. Hiện tại, NPC dễ đưa đến nhất là dì quản lý ký túc xá nữ. Mọi  đang ở ,  nên đến tìm  đợi ở  ký túc xá?"
 
Phong Đình suy nghĩ một lát  : "Trước tiên cứ  ăn tối , bây giờ còn sớm,     gì  thì  cần vội vàng nữa."
 
"Được."
 
Dư Tô đáp một tiếng, định cúp máy thì giọng Phong Đình  vang lên trong điện thoại: 
"Khoan , lúc cô  khỏi ký túc xá,  tìm hết cả phòng ?"
 
Dư Tô giật , khựng ,   đầu chạy ngược   : "Chưa,  về ngay đây!"
Lần  cô thật sự   sai .
 
editor: bemeobosua
 
Vừa tìm thấy manh mối, cô vui quá liền   luôn, những chỗ còn  quả thật  tìm.
 
Lúc , cô chỉ tìm hai chiếc giường cạnh cửa, còn khu vực ban công là do Ngô Băng phụ trách. Khi cô tìm thấy bức thư tuyệt mệnh, Ngô Băng đang kiểm tra chiếc giường cuối cùng.
 
Tuy cô luôn theo dõi động thái của Ngô Băng, nhưng dù  cũng  tận mắt đến xem.
 
Mặc dù khả năng  manh mối khác ở đó là  thấp, nhưng cô thật sự  nên   luôn. Nhỡ  vẫn còn thứ gì đó   phát hiện thì ? Nhỡ   phận của Ngô Băng  đơn giản, cố tình giấu  một manh mối nào đó thì ?
 
Thỉnh thoảng một sai lầm ngu ngốc cũng  thể gây ch/ết ! Sao cô  đột nhiên mất bình tĩnh thế chứ!
 
May mà cô rời   xa, thậm chí còn  xuống đến tầng ba.
 
Cô cũng  vì vội vàng mà chạy vọt về, ngược  còn bước nhẹ nhàng hơn, càng đến gần ký túc xá, cô càng rón rén, cố gắng  gây  bất kỳ tiếng động nào.
 
Và khi cô   ký túc xá, Ngô Băng   xong bức thư tuyệt mệnh, đang gấp  và nhét  túi áo.
Vị trí Ngô Băng  vẫn là chỗ cũ, trông như  hề di chuyển.
 
Thấy Dư Tô  , cô   nhẹ, vẻ mặt trắng bệch khiến nụ  đó  chút đáng thương: 
"Sao    ?"
 
Dư Tô cũng : " đột nhiên nhớ , chỗ  vẫn  tìm xong."
 
Ngô Băng gật đầu : " còn một nửa ngăn kéo  tìm,  hai cái bàn đều  di chuyển  nên  xem. Cô về đúng lúc đấy,  thể giúp  cùng di chuyển bàn."
 
Ánh mắt Dư Tô   bên trong, dừng   nền đất bám đầy bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-75-1.html.]
 
Chỉ thấy  đất  vài vết chân lộn xộn, nhưng   dấu hiệu bàn  di chuyển, điều  đủ để chứng minh Ngô Băng quả thực  hề di chuyển bàn.
 
"Thực  cô  cần  đề phòng  đến  ." Ngô Băng đột nhiên lên tiếng.
 
Dư Tô ngạc nhiên  cô ,  cô  tiếp tục : 
 
" cũng  sống sót như các , và  hiểu cái ch/ết đáng sợ đến mức nào hơn các . Vì , khi bất đắc dĩ,  sẽ gi/ết .  bây giờ, chúng   tìm thấy manh mối quan trọng ,  sẽ   gì nữa ."
 
Cô     đưa tay vỗ vỗ  túi đựng bức thư tuyệt mệnh.
 
Dư Tô  nhẹ,  tỏ ý kiến. Cô  đến hai cái bàn cạnh ban công, từng lớp kéo các ngăn kéo , cẩn thận quan sát lớp bụi bên trong ngăn kéo, cho đến khi xác nhận rằng  đó thực sự   gì bên trong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Trong ngăn kéo  một lớp bụi mỏng, dùng ngón tay chạm  là  thể tạo thành một dấu tay. Nếu từng đặt đồ vật, sẽ xuất hiện một  trống   bụi bẩn, nhưng bây giờ thì  .
 
Vốn dĩ việc tìm thấy một manh mối ở đây  là khó , khả năng xuất hiện nhiều hơn một manh mối là cực kỳ nhỏ. Dư Tô vì bước nhầm một bước nên mới  yên tâm. May mắn , bài học    khiến cô  trả giá  thể cứu vãn.
 
Ngô Băng  tới, cùng cô kéo nốt những chiếc bàn còn ,  phát hiện thêm manh mối nào.
Cả hai liền rời khỏi ký túc xá,  xuống lầu.
 
Đi đến cửa chính tầng một, ánh mắt Dư Tô lướt qua phòng quản lý ký túc xá, liền thấy dì quản lý đang   chiếc ghế nhỏ, cúi đầu chăm chú thêu bức tranh thêu chữ thập.
 
Mẫu thêu chữ thập  bức tranh là mẫu  các bà nội trợ trung niên yêu thích nhất trong những năm gần đây:
 
 "Gia hòa vạn sự hưng" (Gia đình hòa thuận vạn sự hưng thịnh).
Dư Tô khẽ khựng ,  vẻ mặt điềm tĩnh và nghiêm túc của dì, tâm trạng  chút phức tạp.
 
Dì quản lý ký túc xá mặc bộ quần áo rẻ tiền mua ở vỉa hè, tóc  bắt đầu bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết mụn  là   bao giờ  chăm sóc, rõ ràng là cả nửa đời  từng sống sung sướng.
 
Tất cả hy vọng của bà đều đặt  con trai, và bà cố gắng tạo điều kiện  nhất cho nó, ngay cả khi con trai nghĩ công việc của bà thật đáng  hổ, bà vẫn yêu thương nó.
 
Thậm chí, ngay cả bức tranh thêu chữ thập trong tay bà, cũng   là để thêu xong  treo ở phòng khách nhà . Mà là định mang  bán, gom tiền , để đến mùa đông mua áo khoác lông vũ mới cho con trai...
 
Dư Tô thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một tiếng.
 
Thực , đôi khi nhân chứng    chứng cũng là vì  nỗi khổ riêng. Người  là cán bộ cấp quốc gia, bà  chỉ là một quản lý ký túc xá nhỏ bé, ngoài việc chấp nhận các điều kiện của đối phương, thì còn  thể  gì  nữa?
 
Rất nhiều lúc,  chuyện   là   đen trắng.
 
Nếu  đồng ý, bản  bà   đe dọa thì thôi, e rằng ngay cả đứa con trai yêu quý của bà cũng đừng mong  yên. Đối phương    thể dùng tương lai của con trai bà để đe dọa bà, nhưng những uẩn khúc như  bà tuyệt đối sẽ  kể cho con trai , để tránh cho nó cảm thấy áy náy.
 
Nói cho cùng, vụ án  đáng trách nhất là những kẻ đương quyền cấu kết với , chứ   một nhân vật nhỏ bé như dì quản lý ký túc xá.
 
Thế nhưng, Từ Oánh  biến thành lệ qu/ỷ, mà lệ q/uỷ thì sẽ   lý lẽ với họ. Nếu  thể mang đến một NPC mà Từ Oánh  gi/ết, thì những  ch/ết sẽ là những  chơi.
 
Vậy thì đương nhiên, cứ để  khác chế/t  .