Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 76 (2)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:35:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Chung Liêm bảo có việc cần gặp, dì quản lý từ chối vì phải ở lại phòng. Nhưng Chung Liêm không bỏ cuộc, tốn chút công sức thuyết phục mãi, cuối cùng dì ấy cũng đồng ý ra ngoài lúc mười một rưỡi.

 

Để đề phòng bất trắc, các người chơi đợi sẵn ở gần ký túc xá nữ.

Đến khi thấy dì quản lý ký túc xá bước ra khỏi cổng lớn vào khoảng mười một giờ hai mươi mấy phút, họ mới nhanh chóng tản đi.

 

Lúc này, bên ngoài đã không còn học sinh nào khác. Sau khi ba người liên tiếp nhảy lầu ch/ết, dù có gan đến mấy cũng chẳng ai muốn lang thang bên ngoài vào nửa đêm.

 

Chung Liêm đợi ở đó, nói vài câu với dì quản lý ký túc xá, dì ấy định quay người đi về thì Chung Liêm liền kéo lại.

Từ xa, Dư Tô thấy anh ta dựa đầu vào vai dì, làm bộ nũng nịu như con trai làm nũng với mẹ…

 

Hình ảnh một người đàn ông trung niên như vậy khiến cảnh tượng vừa kỳ quái vừa hài hước.

 

Các người chơi khác nhanh chóng vào lớp học, đặt sẵn giấy bút lên bàn, rồi đưa sợi dây vải đã xoắn sẵn cho Bạch Thiên, chỉ còn chờ người đến.

 

Bạch Thiên đứng ở cửa, vẻ mặt mong đợi nhìn ra ngoài. Khi dì quản lý ký túc xá được Chung Liêm nửa kéo nửa dỗ dành đưa vào cửa, anh ta liền trùm ngay chiếc áo khoác trong tay lên đầu dì ấy.

 

Chung Liêm nhanh chóng quay người lại, cùng Bạch Thiên hợp sức trói dì quản lý ký túc xá đang ngơ ngác lại, miệng dì ấy cũng bị nhét một nắm vải lớn cắt ra từ quần áo.

 

Dì quản lý ký túc xá không thể ngờ lại xảy ra chuyện này. Khi nhìn rõ những người trong lớp học, bà ấy sốc một chốc, rồi ánh mắt chỉ nhìn về phía con trai mình.

 

Những người khác là sao, lúc này bà ấy không rảnh nghĩ nhiều nữa, điều duy nhất bà ấy nghĩ là, tại sao con trai mình lại cùng những người này trói bà ấy?

 

Tất nhiên bà ấy không thể hiểu nổi, mà "con trai" bà ấy cũng sẽ không giải thích cho bà.

 

Bà ấy bị trói vào một chiếc ghế, đặt cạnh bàn học, những người khác thì ngồi quanh một chiếc bàn khác gần đó, tạo thành một vòng tròn.

Đúng lúc đồng hồ điểm không giờ, các người chơi cùng nhau kẹp bút vào ngón tay, trò bút tiên lần thứ hai bắt đầu.

 

editor: bemeobosua

 

Vẫn là cách gọi hồn tương tự, sau vài lần lặp lại, cây bút trong tay họ bắt đầu di chuyển, từ từ vẽ một vòng tròn trên giấy.

 

Dư Tô liền nghe thấy dì quản lý ký túc xá phát ra một tiếng rên khe khẽ từ cổ họng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-76-2.html.]

Dì ấy bị bịt miệng nên không thể kêu thành tiếng, nhưng âm lượng đó thực sự không nhỏ, rõ ràng là đã sợ hãi lắm.

 

Dư Tô ngẩng lên nhìn Phong Đình và Vương Đại Long bên cạnh, thấy ánh mắt hai người họ chỉ chăm chú vào tờ giấy, nên cô cũng không quay đầu nhìn dì ấy.

 

"Bút tiên, bút tiên, đây có phải là mong muốn của người không?" 

Ngô Băng mở lời, dùng giọng điệu nhẹ nhàng quen thuộc chậm rãi hỏi câu hỏi đầu tiên.

 

Đêm qua mọi người không hiểu rõ quy tắc cụ thể, không dám hỏi những câu hữu ích, nhưng hôm nay họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này nữa.

Đầu bút từ từ di chuyển đến chữ "có", rồi vẽ một vòng tròn.

 

Người thứ hai hỏi là Chung Liêm: "Nếu mỗi người chúng tôi đưa đến một người mà người muốn g/iết, liệu nhiệm vụ có hoàn thành không?"

Câu trả lời vẫn là "có".

 

Người thứ ba là Vương Đại Long, anh ta hỏi một câu rất quan trọng: 

"Trong số những người chơi còn sống của chúng tôi, có nội gián không?"

 

Cây bút trong tay họ từ từ di chuyển đến chữ "không", rồi vẽ một vòng tròn.

Người thứ tư là Phong Đình, anh ta hỏi: "Đêm nay sẽ có người chơi nào ch/ết nữa không?"

 

Câu trả lời tiếp tục là "không".

Người cuối cùng là Dư Tô, ánh mắt cô lướt qua từng khuôn mặt của những người chơi khác, trầm ngâm một lát, rồi hỏi: 

 

"Bút tiên, nếu có người trong chúng tôi không đưa được mục tiêu mà người cần, nhưng những người khác đều hoàn thành phần của mình, vậy chúng tôi trực tiếp g/iết người đó, liệu có hoàn thành nhiệm vụ được không?"

 

Cây bút trong tay họ dừng lại một lát, sau đó từ từ di chuyển đến chữ "có".

Sau khi mỗi người hỏi xong một câu, Ngô Băng thở ra một hơi, khẽ nói: 

 

"Được rồi, chúng ta tiễn bút tiên đi thôi."

"Khoan đã, tôi còn một câu hỏi."

 

Lời của Ngô Băng còn chưa dứt, Phong Đình đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm cây bút đang được mọi người kẹp giữa ngón tay, trầm giọng nói: 

 

"Câu hỏi của tôi là, người đang trả lời chúng tôi bây giờ, có thật là bút tiên không?"

Loading...