77.
Khoảnh khắc đó, không khí như đặc lại.
Cùng với câu hỏi của Phong Đình, một rung động nhẹ từ đầu ngón tay truyền đến, ai cũng cảm nhận rõ ràng.
Nếu thật sự có ai đó đang điều khiển cây bút này, thì sau khi mọi người đã hỏi xong câu hỏi của mình, tâm trạng của người đó chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, Phong Đình đột ngột đưa ra một câu hỏi bất ngờ như vậy, tâm trí đối phương khó tránh khỏi d.a.o động, để lộ ra sơ hở nhỏ.
Và điểm khiến họ chắc chắn có vấn đề nhất, chính là cây bút phải mất hai ba giây mới bắt đầu vẽ vòng tròn trên chữ "có".
Hai ba giây đó, đã đủ rồi.
Ánh mắt Dư Tô nhìn chằm chằm Ngô Băng, còn Vương Đại Long thì nhìn chằm chằm Chung Liêm, nhưng trên mặt hai người họ không hề lộ ra vẻ chột dạ.
Không nhìn ra rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn có. Và hai người họ là đồng đội cùng vào.
Hiện tại, hai người này không có dấu hiệu mâu thuẫn nội bộ. Hoặc là kẻ nội gián không nói cho đồng đội biết thân phận của mình, hoặc là họ đã đạt được thỏa thuận.
Nếu không, chỉ cần người có lập trường giống Dư Tô và những người khác chủ động nói ra, kẻ nội gián đã bị lộ từ lâu rồi.
Tóm lại, tình hình bây giờ đã rất rõ ràng, những người chơi im lặng trong vài giây.
Ngô Băng nhẹ nhàng mở miệng nói:
"Câu hỏi này kỳ lạ quá, sao cũng không ra được kết quả mình muốn nhỉ? Hỏi không phải là hỏi vô ích sao? Còn ai muốn hỏi câu hỏi nào khác không?"
Vẻ mặt cô ta không khác gì bình thường, trông vô tội và yếu đuối.
"Nếu không ai hỏi nữa, chúng ta mau kết thúc trò chơi đi." Cô ta lại nói thêm một câu.
Những người khác, kể cả Chung Liêm, đều không nói gì. Trong tiếng Ngô Băng một mình đọc thần chú tiễn bút tiên, trò chơi hôm nay đã kết thúc.
Mãi đến lúc này, Dư Tô mới quay đầu nhìn dì quản lý ký túc xá bị trói ở bên cạnh.
Bà ấy đã sợ đến ngất xỉu, đầu gục xuống vai yếu ớt, dưới đất xuất hiện một ít vệt nước.
Chung Liêm nói: "Cứ cởi trói cho bà ấy rồi để ở đây đi, chúng ta về nghỉ ngơi trước, sáng mai sẽ biết kết quả."
Vương Đại Long đi tới cởi trói cho dì quản lý ký túc xá. Dư Tô suy nghĩ một lát, lấy bút viết năm chữ lên giấy:
"Giế/t người đền mạng, Từ."
Sau đó nhét tờ giấy này vào trong áo của dì quản lý ký túc xá.
Cô làm xong những việc này, nhìn Ngô Băng:
"Có tờ giấy này, ngày mai cô gọi điện lại, ông chú lớn của Ngô Băng chắc sẽ đồng ý đến trường."
Ngô Băng cười, gật đầu nói: "Chắc là được, cô thông minh thật đấy!"
Những người chơi lần lượt trở về ký túc xá. Lần này, khi Dư Tô về đến phòng, bên trong không còn trống không như tối qua nữa.
Cô đi đến cửa, liền thấy bên trong có ánh đèn mờ ảo. Nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cô phát hiện trên chiếc giường bên trái phía ban công đang bật một chiếc đèn bàn nhỏ.
Một cô gái trẻ nửa dựa vào gối, tay cầm ngang điện thoại, ngón tay không ngừng di chuyển, dường như đang chơi trò chơi di động nào đó.
Nhờ thị lực tốt của mình, Dư Tô thấy trên hai chiếc giường khác cũng có người nằm, nhưng đều đã ngủ rồi, chỉ có đầu lộ ra ngoài chăn.
Cô nhẹ nhàng đi về phía nhà vệ sinh. Khi đi ngang qua giường của cô gái kia, đối phương liếc nhìn cô một cái, dùng giọng điệu ra vẻ bề trên gọi:
"Đứng lại."
Dư Tô khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-77-1.html.]
Cô gái đặt điện thoại xuống, ngồi dậy từ trên giường. Cô ta cúi đầu nhìn Dư Tô, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ lạ, trong đó có sự chế nhạo, và cả một sự sảng khoái:
"Tiểu công chúa, tối qua ở một mình trong ký túc xá cảm thấy thế nào hả, sao không sợ ch/ết đi?"
Dư Tô nhớ lại nữ phóng viên đã nói trong điện thoại rằng Điền Tình rất nhát gan, có lẽ vì điều này mà cô ta không thích Điền Tình chăng?
Dư Tô lười chấp nhặt, dù sao cô cũng không phải Điền Tình.
Cô ừ một tiếng, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Hai người bên ngoài đã ngủ rồi, cô không dám xả nước tắm, chỉ đơn giản lau rửa qua loa rồi đi ra.
Cô gái kia vẫn đang chơi game. Khi Dư Tô đi ngang qua, cô ta không hề che giấu mà hừ lạnh một tiếng.
Giường của Dư Tô nằm ngay cạnh giường của cô gái này. Đợi khi cô trèo lên giường, cô gái ngẩng mắt lên liếc nhìn cô từ xa, châm biếm nói:
"Bình thường thì cứ ra vẻ sợ hãi mọi thứ, câu dẫn một đám đàn ông, kết quả ở một mình trong ký túc xá cũng đâu có sợ ch/ết đâu?"
"..."
Cô ta không có việc gì làm sao, không chơi game của mình cho tốt được à?
Dư Tô cảm thấy hơi trẻ con, thậm chí lười cãi lại, nhưng đối phương vẫn tiếp tục nhỏ tiếng chế nhạo.
Cô lấy điện thoại ra mở lên, liền thấy trong nhóm nhỏ đã có mấy tin nhắn mới.
editor: bemeobosua
Bạch Thiên: Dư Tô, ngày mai cho tôi mượn con da/o của cô.
Vương Đại Long: Cậu định làm gì?
Bạch Thiên: Gi/ết nội gián, kết thúc trò chơi.
Vương Đại Long: Cậu biết nội gián là ai rồi sao?
Bạch Thiên: Bọn họ là một đội, g/iết cả hai luôn không phải là được rồi sao?
Vương Đại Long: Anh bạn, cậu bình tĩnh. Nhiệm vụ lần này chủ yếu là phải đưa người đến cho Từ Oánh để cô ấy bá/o th/ù, nhưng chúng ta vẫn chưa biết có phải chỉ cần những người còn sống mỗi người đưa một mục tiêu đến là hoàn thành hay không. Nếu không phải vậy, thì g/iết họ, dẫn đến việc người bên phía họ không thể bị lừ/a đến, thì sẽ không đáng.
Phong Đình: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Bạch Thiên, Vương Đại Long: ???!!!
Dư Tô nhấn vào những bức ảnh đó, sau đó trong đầu cô toàn là dấu hỏi chấm, cái quái gì thế này?
Những bức ảnh này là ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng, được chụp từ góc nhìn của Phong Đình, phía bên kia là Ngô Băng.
Ngô Băng: Anh Ngụy, ngủ chưa? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Phong Đình: ?
Ngô Băng: Không làm phiền anh và bạn gái nói chuyện chứ?
Phong Đình: Bạn gái?
Ngô Băng: À, Điền Tình hôm nay nói với em là hai người là bạn trai bạn gái mà, không phải sao?
"..."
Dư Tô nhìn đến đây, trong lòng thực sự muốn chửi thề.
Phong Đình: Cô có chuyện gì không?
Ngô Băng: Thực ra em muốn hỏi anh có tham gia tổ chức không.
Phong Đình không trả lời nữa, gửi những đoạn chat này vào nhóm.
Vương Đại Long nói: Đại ca, anh mau trả lời cô ta đi!
Bạch Thiên: Hai người ở bên nhau từ bao giờ vậy?
Dư Tô: Tôi không có nói vậy! Cô ta bịa đặt đấy!