Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 78 (1)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:36:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

78.

 

"Sao dì quản lý ký túc xá lại đi nhả/y lầ/u ở tòa nhà giảng đường vậy?"

 

"Mấy cậu thấy bức ảnh này chưa? Có một mẩu giấy, nghe nói là rơi ra từ người dì ấy, trên đó viết 'G/iết người đền m/ạng', ký tên còn có chữ 'Từ' nữa!"

 

"Tôi cũng thấy rồi, trên bài đăng đủ thứ chuyện hết. Có người còn nói là chị Từ bị oan ba năm trước đã biến thành qu/ỷ quay về bá/o t/hù!"

 

"Chị ta b/áo th/ù cái gì chứ, rõ ràng là chị ta hạ/i chị Vương, khiến người ta ra nông nỗi đó, hạ/i cả nhà người ta, chị ta còn có mặt mũi đi b/áo t/hù?"

 

"Ơ? Sao thế, sao lại xóa bài hết rồi?"

"Sợ chuyện ầm ĩ ảnh hưởng đến danh tiếng trường chứ gì."

 

Ba cô gái trong ký túc xá thi nhau nói chuyện, Dư Tô bỗng nghe thấy một người nói:

 

 "Kìa, bài này có người nói, người nhà của Mã Duy Duy, người ch/ết hôm qua, đã đến rồi! Nghe nói là từ tỉnh khác đến đấy."

Dư Tô trở mình ngồi bật dậy.

 

Thấy cô thức dậy, ba người kia lập tức im bặt. Đồng thời, Dư Tô cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện chí từ phía đối diện.

Dư Tô nhìn thẳng vào mắt cô ta, chợt nhớ đến mối quan hệ giữa Từ Oánh và Vương Manh.

 

Kiểu quan hệ bạn cùng phòng như vậy quá đỗi phổ biến trong trường học. Nhiều người cứ thấy đối phương không vừa mắt là sẽ cùng các bạn cùng phòng khác cô lập người đó.

 

Cô vừa xuống giường định vệ sinh cá nhân qua loa thì nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi đến là Phong Đình, anh ta nói:

 

 "Tôi nhớ ra rồi, trước đây trong một nhiệm vụ, tôi từng nghe người chơi nhắc đến một tổ chức tên là 'Sinh Tồn'. Phó hội trưởng của tổ chức đó là một người phụ nữ mắc bệnh nan y. Sau này, nhờ liên tục làm nhiệm vụ, cô ta đã dùng điểm thuộc tính để đổi lấy sức khỏe, nên dần dần hồi phục rất nhiều.

 

Kinh nghiệm nhiệm vụ cá nhân của người này hẳn phải trên mười lần, cộng thêm việc thường xuyên dẫn dắt các thành viên khác làm nhiệm vụ, nên kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Bây giờ tôi nghi ngờ, Ngô Băng chính là người đó."

 

Mí mắt phải của Dư Tô chợt giật mạnh.

 

Anh ta lại nói: "Hiện chúng tôi đang ở chỗ dì quản lý ký túc xá, ở đây không có gợi ý nào xuất hiện. Xem ra đúng là chỉ khi người chơi ch/ết mới có gợi ý."

 

Điều này nằm trong dự đoán, Dư Tô không cảm thấy thất vọng. Nếu ngay cả NPC ch/ết cũng có gợi ý thì nhiệm vụ này quá dễ dàng, chẳng mấy chốc là có thể hoàn thành, còn độ khó nhiệm vụ của kẻ nội gián sẽ tăng lên mức gần như không thể hoàn thành được.

 

Dư Tô hỏi: "Người nhà của Mã Duy Duy đến trường rồi, mọi người biết chưa?"

"Bây giờ nghe cô nói mới biết. Chúng tôi đi xem trước, cô mau đến đi."

 

Dư Tô cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi vội vã đi ra.

Vừa đến cửa lớn ký túc xá, cô gặp Ngô Băng vừa đi xuống lầu.

 

Đối phương khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Trùng hợp quá, chúng ta đi cùng nhau nhé?"

 

Dư Tô nhớ lại chuyện Phong Đình vừa nói, cảm thấy cô gái trông ốm yếu này đột nhiên không còn yếu ớt chút nào. Dù giọng cô ta có nhẹ nhàng đến mấy, nghe cũng như ẩn chứa d/ao g/ăm.

 

Khi Dư Tô và Ngô Băng cùng đến nơi, bên ngoài phòng hiệu trưởng đã náo loạn cả lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-78-1.html.]

Hơn chục học sinh đang vây xem, Phong Đình, Vương Đại Long và Bạch Thiên đứng cùng nhau ngoài đám đông. Dư Tô vừa đến nơi đã nhìn thấy họ.

 

editor: bemeobosua

 

Vương Đại Long vẫy tay chào cô, rồi chạy đến, nói nhỏ: 

 

"Loạn hết rồi, mẹ, bà và một em trai của Mã Duy Duy đến. Mẹ cô ấy không chấp nhận việc con gái mình nh/ảy lầ/u t/ự t/ử, cho rằng có người đã h/ại c/hết cô ấy, bây giờ đang vừa khóc vừa làm ầm lên đòi hiệu trưởng trả lại công bằng cho họ."

 

Dư Tô nói: "Lúc Mã Duy Duy ch/ết các anh không đi xem sao, trên cửa sổ còn dấu tay của cô ấy, đúng là có thể thấy cô ấy không t//ự sát mà?"

Vương Đại Long liếc nhìn đám đông, nói: 

 

"Dù sao thì tình hình bây giờ là nhà trường và cảnh sát đều nhất trí là t/ự s/át, cái này không quan trọng. Quan trọng nhất là, vừa nãy mẹ của Mã Duy Duy đột nhiên nói một câu."

 

"Bà ấy nói, 'Đừng tưởng ông Mã nhà chúng tôi đã chuyển công tác sang thành phố khác là các người có thể ứ/c hi/ếp người như vậy!

 

Hồi đó ông ấy làm cảnh sát ở đây, không ít lần các người nhờ vả ông ấy làm việc đâu! Các người mà cứ như vậy, thì chuyện ba năm trước...' Bà ấy nói đến đây thì hiệu trưởng đã cắt ngang lời bà ấy rồi."

 

Ngô Băng lập tức nói: "Vậy ra, thân phận của Mã Duy Duy có liên quan đến một người bố làm việc trong sở cảnh sát? Bây giờ bố cô ấy đã chuyển đi, không còn ở thành phố này nữa."

 

Vương Đại Long nhún vai, nói: 

 

"Thực ra chỉ là một vụ án đ/ầu đ/ộc, nếu cảnh sát ngay cả việc này cũng không điều tra ra được thì quá vô dụng rồi. Tôi không tin cảnh sát hồi đó thật sự không tìm được bằng chứng nào.

 

Ví dụ như, những người đáng lẽ có thể làm chứng, đột nhiên phát tài gì đó, chẳng lẽ cảnh sát không điều tra ra được sao? Mục tiêu của Mã Duy Duy, chắc chắn là người bố cảnh sát của cô ấy rồi."

 

Lúc này, những người hóng chuyện vây quanh văn phòng bị hiệu trưởng từ bên trong đuổi đi. Phong Đình và Chung Liêm cũng đi tới, chỉ có Bạch Thiên là được hưởng đặc quyền.

 

Anh ta không những không bị đuổi đi, mà còn đi theo hiệu trưởng vào văn phòng.

Hơn mười phút sau, Bạch Thiên là người đầu tiên đi ra, nói với mọi người:

 

 "Bố của Mã Duy Duy sẽ đến vào chiều nay, họ sẽ ở thành phố này vài ngày để chờ kết quả."

Vương Đại Long nói: 

 

"Vậy thì quá tiện rồi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần l/ừa viên cảnh sát đó rằng chúng ta biết Mã Duy Duy ch/ết như thế nào, rồi mời ông ấy tìm một nơi để nói chuyện, chắc chắn sẽ thành công!"

 

Chung Liêm liếc nhìn Ngô Băng, mở lời nói:

 

 "Vậy thì, chúng ta cũng không còn manh mối gì để tìm nữa. Hôm nay là lượt thầy Ngụy đó. Mọi người cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, đến chiều rồi tập hợp lại là được."

 

Ngô Băng cười gật đầu: 

 

"Được thôi, hôm nay có thể tận hưởng không khí thanh xuân của trường học rồi. Em bị bệnh nên đã bỏ học, thậm chí còn chưa học xong đại học nữa."

 

Cô ta vừa nói vừa nhìn Phong Đình: "Anh Ngụy hồi đi học chắc là kiểu con trai hay chơi bóng rổ phải không?"

 

Khi nhìn thấy hai chữ "anh Ngụy" trên ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện có lẽ cảm giác chưa mạnh mẽ đến vậy, nhưng lúc này Vương Đại Long trực tiếp hít một hơi lạnh, "Uý" một tiếng, xoa xoa cánh tay nói: 

 

"Thấy hơi rùng mình."

Loading...