78.
 
"Sao dì quản lý ký túc xá   nhả/y lầ/u ở tòa nhà giảng đường ?"
 
"Mấy  thấy bức ảnh  ? Có một mẩu giấy,   là rơi  từ  dì ,  đó  'G/iết  đền m/ạng', ký tên còn  chữ 'Từ' nữa!"
 
" cũng thấy ,  bài đăng đủ thứ chuyện hết. Có  còn  là chị Từ  oan ba năm   biến thành qu/ỷ  về bá/o t/hù!"
 
"Chị  b/áo th/ù cái gì chứ, rõ ràng là chị  hạ/i chị Vương, khiến    nông nỗi đó, hạ/i cả nhà  , chị  còn  mặt mũi  b/áo t/hù?"
 
"Ơ? Sao thế,   xóa bài hết ?"
"Sợ chuyện ầm ĩ ảnh hưởng đến danh tiếng trường chứ gì."
 
Ba cô gái trong ký túc xá thi   chuyện, Dư Tô bỗng  thấy một  :
 
 "Kìa, bài    ,  nhà của Mã Duy Duy,  ch/ết hôm qua,  đến ! Nghe  là từ tỉnh khác đến đấy."
Dư Tô trở   bật dậy.
 
Thấy cô thức dậy, ba   lập tức im bặt. Đồng thời, Dư Tô cảm nhận  ánh mắt  mấy thiện chí từ phía đối diện.
Dư Tô  thẳng  mắt cô , chợt nhớ đến mối quan hệ giữa Từ Oánh và Vương Manh.
 
Kiểu quan hệ bạn cùng phòng như  quá đỗi phổ biến trong trường học. Nhiều  cứ thấy đối phương   mắt là sẽ cùng các bạn cùng phòng khác cô lập  đó.
 
Cô  xuống giường định vệ sinh cá nhân qua loa thì nhận  một cuộc điện thoại.
Người gọi đến là Phong Đình,   :
 
 " nhớ  ,  đây trong một nhiệm vụ,  từng   chơi nhắc đến một tổ chức tên là 'Sinh Tồn'. Phó hội trưởng của tổ chức đó là một  phụ nữ mắc bệnh nan y. Sau , nhờ liên tục  nhiệm vụ, cô   dùng điểm thuộc tính để đổi lấy sức khỏe, nên dần dần hồi phục  nhiều.
 
Kinh nghiệm nhiệm vụ cá nhân của   hẳn   mười , cộng thêm việc thường xuyên dẫn dắt các thành viên khác  nhiệm vụ, nên kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thủ đoạn cũng  tàn nhẫn. Bây giờ  nghi ngờ, Ngô Băng chính là  đó."
 
Mí mắt  của Dư Tô chợt giật mạnh.
 
Anh   : "Hiện chúng  đang ở chỗ dì quản lý ký túc xá, ở đây   gợi ý nào xuất hiện. Xem  đúng là chỉ khi  chơi ch/ết mới  gợi ý."
 
Điều   trong dự đoán, Dư Tô  cảm thấy thất vọng. Nếu ngay cả NPC ch/ết cũng  gợi ý thì nhiệm vụ  quá dễ dàng, chẳng mấy chốc là  thể  thành, còn độ khó nhiệm vụ của kẻ nội gián sẽ tăng lên mức gần như  thể  thành .
 
Dư Tô hỏi: "Người nhà của Mã Duy Duy đến trường ,    ?"
"Bây giờ  cô  mới . Chúng   xem , cô mau đến ."
 
Dư Tô cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc  vội vã  .
Vừa đến cửa lớn ký túc xá, cô gặp Ngô Băng   xuống lầu.
 
Đối phương khẽ , nhẹ nhàng : "Trùng hợp quá, chúng   cùng  nhé?"
 
Dư Tô nhớ  chuyện Phong Đình  , cảm thấy cô gái trông ốm yếu  đột nhiên  còn yếu ớt chút nào. Dù giọng cô   nhẹ nhàng đến mấy,  cũng như ẩn chứa d/ao g/ăm.
 
Khi Dư Tô và Ngô Băng cùng đến nơi, bên ngoài phòng hiệu trưởng  náo loạn cả lên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-78-1.html.]
Hơn chục học sinh đang vây xem, Phong Đình, Vương Đại Long và Bạch Thiên  cùng  ngoài đám đông. Dư Tô  đến nơi   thấy họ.
 
editor: bemeobosua
 
Vương Đại Long vẫy tay chào cô,  chạy đến,  nhỏ: 
 
"Loạn hết , , bà và một em trai của Mã Duy Duy đến. Mẹ cô   chấp nhận việc con gái  nh/ảy lầ/u t/ự t/ử, cho rằng    h/ại c/hết cô , bây giờ đang     ầm lên đòi hiệu trưởng trả  công bằng cho họ."
 
Dư Tô : "Lúc Mã Duy Duy ch/ết các    xem ,  cửa sổ còn dấu tay của cô , đúng là  thể thấy cô   t//ự sát mà?"
Vương Đại Long liếc  đám đông, : 
 
"Dù  thì tình hình bây giờ là nhà trường và cảnh sát đều nhất trí là t/ự s/át, cái   quan trọng. Quan trọng nhất là,  nãy  của Mã Duy Duy đột nhiên  một câu."
 
"Bà  , 'Đừng tưởng ông Mã nhà chúng   chuyển công tác sang thành phố khác là các   thể ứ/c hi/ếp  như !
 
Hồi đó ông   cảnh sát ở đây,  ít  các  nhờ vả ông   việc ! Các  mà cứ như , thì chuyện ba năm ...' Bà   đến đây thì hiệu trưởng  cắt ngang lời bà  ."
 
Ngô Băng lập tức : "Vậy ,  phận của Mã Duy Duy  liên quan đến một  bố  việc trong sở cảnh sát? Bây giờ bố cô   chuyển ,  còn ở thành phố  nữa."
 
Vương Đại Long nhún vai, : 
 
"Thực  chỉ là một vụ án đ/ầu đ/ộc, nếu cảnh sát ngay cả việc  cũng  điều tra   thì quá vô dụng .   tin cảnh sát hồi đó thật sự  tìm  bằng chứng nào.
 
Ví dụ như, những  đáng lẽ  thể  chứng, đột nhiên phát tài gì đó, chẳng lẽ cảnh sát  điều tra   ? Mục tiêu của Mã Duy Duy, chắc chắn là  bố cảnh sát của cô  ."
 
Lúc , những  hóng chuyện vây quanh văn phòng  hiệu trưởng từ bên trong đuổi . Phong Đình và Chung Liêm cũng  tới, chỉ  Bạch Thiên là  hưởng đặc quyền.
 
Anh   những   đuổi , mà còn  theo hiệu trưởng  văn phòng.
Hơn mười phút , Bạch Thiên là  đầu tiên  ,  với  :
 
 "Bố của Mã Duy Duy sẽ đến  chiều nay, họ sẽ ở thành phố  vài ngày để chờ kết quả."
Vương Đại Long : 
 
"Vậy thì quá tiện , đến lúc đó chúng  chỉ cần l/ừa viên cảnh sát đó rằng chúng   Mã Duy Duy ch/ết như thế nào,  mời ông  tìm một nơi để  chuyện, chắc chắn sẽ thành công!"
 
Chung Liêm liếc  Ngô Băng, mở lời :
 
 "Vậy thì, chúng  cũng  còn manh mối gì để tìm nữa. Hôm nay là lượt thầy Ngụy đó. Mọi  cứ thoải mái nghỉ ngơi , đến chiều  tập hợp  là ."
 
Ngô Băng  gật đầu: 
 
"Được thôi, hôm nay  thể tận hưởng  khí thanh xuân của trường học . Em  bệnh nên  bỏ học, thậm chí còn  học xong đại học nữa."
 
Cô      Phong Đình: "Anh Ngụy hồi  học chắc là kiểu con trai  chơi bóng rổ  ?"
 
Khi  thấy hai chữ " Ngụy"  ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện  lẽ cảm giác  mạnh mẽ đến , nhưng lúc  Vương Đại Long trực tiếp hít một  lạnh, "Uý" một tiếng, xoa xoa cánh tay : 
 
"Thấy  rùng ."