Phong Đình  trả lời Ngô Băng, ánh mắt lướt qua Dư Tô, trầm giọng : 
 
"Nếu   gì quan trọng,   nhà ăn  đây."
Dư Tô vốn cũng  , nhưng  kịp mở lời thì tay Ngô Băng  khoác lấy cánh tay cô,  tủm tỉm : 
 
"Điền Tình, chúng  cùng  mua bánh mì sữa ?    ăn bánh bao ở nhà ăn."
Dư Tô suy nghĩ hai giây, gật đầu đồng ý.
 
Cô   Ngô Băng gọi cô  cùng để  gì, nhưng chắc chắn   thật sự  cùng cô  mua bánh mì. Rất  thể, cô  coi cô là mục tiêu hôm nay.
 
Thế cũng , mau xé bỏ lớp mặt nạ để giải quyết  chuyện một cách thẳng thắn .
 
Cô và Ngô Băng  đến siêu thị trong trường,  kéo đến  quầy bánh mì. Ngô Băng  nhiệt tình chọn lựa, còn  ngừng hỏi cô  ăn loại nào , thấy loại nào ngon nhất.
 
Thoạt , thật sự giống như một cặp chị em  thiết.
 
Ngô Băng đưa một chiếc bánh mì cho cô, chớp mắt:
 
 "Đi thôi, chúng  tìm chỗ nào đó  chuyện ."
"Nói chuyện gì?" 
 
Dư Tô nghĩ, cô   tìm chỗ nào đó để gi/ết  thì đúng hơn.
"Nói chuyện về Chung Liêm ." 
 
Ngô Băng mím môi : "Mặc dù các cô đều    và   là đồng đội, nhưng thực ,   sống ch/ết thế nào,  cũng  quá bận tâm."
 
Dư Tô  ngạc nhiên,    ngờ cô    .
 
Ngô Băng cắn một miếng bánh mì nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm xong,   Dư Tô : 
"Trong  chúng   một nội gián, chắc các cô đều đoán   nhỉ?"
 
Dư Tô càng ngạc nhiên hơn, chuyện ,  thẳng thắn thế ?
Ngô Băng  hai tiếng, : "Không  , là Chung Liêm."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-78-2.html.]
Khóe miệng Dư Tô giật giật: "Cô   ?"
Tự nhiên thẳng thắn thế , là   gì?
 
editor: bemeobosua
 
"Có  cảm thấy  đột nhiên thẳng thắn như   kỳ lạ, cảm thấy  đang giở trò gì đúng ? Thực    gì lạ cả," Ngô Băng : 
 
"Rất đơn giản, ban đầu  đến giúp    thành nhiệm vụ, vì   trong tay một món đồ miễn  phạt, đây là   cung cấp cho , cùng với một món đồ khác khá , cái giá là  hoặc các thành viên khác trong tổ chức  đưa   vượt qua ba nhiệm vụ.
 
Vì , dù  và    cùng phe,  cũng chỉ cần đảm bảo   thắng là . Nhiệm vụ của  dù  thất bại,  cũng sẽ  ch/ết, chỉ tốn một món đồ  thôi."
 
Ngô Băng  , cổ tay  xoay, một tấm thẻ đen xuất hiện trong lòng bàn tay cô ,   biến mất ngay lập tức.
 
Cô   ăn thêm một miếng bánh mì, uống hai ngụm sữa,   tiếp: 
"Khi nhiệm vụ   bắt đầu, mục đích của  đương nhiên vẫn là đảm bảo    thành nhiệm vụ suôn sẻ, nên  luôn giúp  .
 
Mã Duy Duy cũng là do  gi/ết,   thu hút sự chú ý của các cô.  cũng  nhắc  , bình thường cứ  theo quy trình của  chơi bình thường thôi.
 
Vì     chỉ  cho các cô những gì dì quản lý ký túc xá  với  , mà còn sẵn lòng là  đầu tiên l/ừa dì quản lý. Điều  khiến các cô gần như đều nghi ngờ , mà  mấy nghi ngờ Chung Liêm.
 
Hơn nữa, nghi ngờ về   giống nội gián, mà giống một  chơi kiểu cấp tiến, sẵn sàng dùng  thủ đoạn để đạt  gợi ý nhằm  thành nhiệm vụ nhanh chóng.
 
Vì , dù các cô   nghi ngờ, nhưng cũng sẽ nghĩ rằng, nhiệm vụ   lẽ tất cả  chơi đều cùng một chiến tuyến.
 
Vốn dĩ cứ thế ,  vẫn  khả năng thắng nhiệm vụ ,  ngờ   trai họ Ngụy   thể nghĩ  vấn đề của trò bút tiên, trong tình huống đó,  bình thường sẽ  nghĩ theo hướng  .
 
 ,  điều khiển cây bút thực  là ,   bút tiên.  tối qua cái tên ngốc Chung Liêm    trai họ Ngụy hỏi một câu bất ngờ, chột  nên     lộ chuyện  nội gián, khiến độ khó bên phía  tăng lên đáng kể."
 
Ngô Băng thở  một ,  : 
"Nghĩ mà xem, một bên là  chơi chất lượng như   trai họ Ngụy, một bên là thằng ngốc như Chung Liêm, nếu là cô, cô chọn ai?
 
Tối qua   gửi tin nhắn mời    tổ chức, chắc   cũng  với cô  nhỉ? Ý định của  thực  là thế , từ bỏ Chung Liêm vô dụng , để   một thành viên chất lượng như   trai họ Ngụy.
 
Mặc dù bây giờ   vẫn đang cân nhắc, nhưng dù cuối cùng    đồng ý, ít nhất   cũng  cơ hội giúp đỡ lẫn . So với đó, ngoài việc Chung Liêm cho  hai món đồ  thì chẳng  ích gì. Còn bây giờ   cho cô những điều , là vì  cần cô hợp tác, cùng   một việc."