Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Dư Tô gật đầu:
“ cũng đoán  . Nếu là  chơi lão luyện thực sự, thì  còn  đó nghi ngờ   thật   dối nữa.”
 
Việc   manh mối cho Lý Nhất là vì  cần thiết, cũng  .
Còn giờ   cách  thành nhiệm vụ, là bởi họ đang cần  giúp  tìm bà chủ.
Chỉ cần tìm  bà ,  chuyện sẽ kết thúc.
Tất nhiên, càng nhanh càng . Nếu trời sáng mà  xong, e rằng  đợi đến đêm  mới  cơ hội.
Khi hai   xuống đến sảnh lớn, thì đúng lúc thấy Vương Tam từ phòng bà chủ bước .
 
Anh lắc đầu :
“Không ,   ngoài tìm.”
Dư Tô và Trang Hàm cùng gật đầu,  cả ba  cùng rời khỏi nhà nghỉ, tỏa  ba hướng khác .
 
Cả thị trấn cổ vắng tanh, ngoài bọn họ  chẳng  ai, ánh trăng lạnh lẽo  cao là nguồn sáng duy nhất soi rọi đường .
 
editor: bemeobosua
 
Dư Tô  căng mắt  quan sát mới  thể  rõ khung cảnh xung quanh.
Cô bước chầm chậm  con đường lát đá xanh, tiếng bước chân của chính  vang lên trong đêm tối, tạo nên cảm giác lặng lẽ mà rờn rợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-8-3.html.]
 
Vài phút , cô bỗng  thấy phía   một bóng  đang  ngoài một tiệm nhỏ.
Đó là một  phụ nữ  đẫy đà, lúc  đang nghiêng đầu áp sát tai  cánh cửa gỗ, tựa như đang chăm chú lắng  âm thanh từ bên trong.
 
Dù ánh sáng lờ mờ, Dư Tô vẫn nhận  ngay, chính là bà chủ,   từng nấu chín đôi chân của một  sống ngay  mắt họ.
 
Dư Tô bỗng thấy  căng thẳng. Ba  chia  tìm kiếm, mà cô  là  gặp  đầu tiên.
Cô hít một  thật sâu, cảm nhận  tiếng tim  đang đập dồn dập trong lồng ngực, nhưng vẫn kiên định bước về phía bà chủ.
 
Khi còn cách bà   năm mét, Dư Tô đột nhiên thấy đối phương… cử động.
Cô thấy cái đầu của bà chủ, vốn đang áp sát  cửa, từ từ xoay  phía ,
nhưng cơ thể thì vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
 
Vài giây , đầu của bà chủ xoay một góc 180 độ  cổ, chậm rãi  về phía Dư Tô.
Dù ánh sáng lúc  mờ nhạt, Dư Tô vẫn  thể thấy rõ ánh mắt độc ác và hung dữ của đối phương như thể xuyên thẳng  xương tủy.
 
Ngay  đó, bà  bắt đầu bước tới, nhưng là bước lui, nghĩa là    về phía , còn đôi chân thì đang bước ngược về , từng bước một tiến  gần cô.
 
Dư Tô theo bản năng lùi một bước, cố gắng trấn tĩnh ,  mở miệng bằng giọng bình tĩnh nhất  thể:
“  chỗ của Trác Nam mà bà đang tìm.”