Bà chủ lập tức dừng bước, đầu liền xoay trở về vị trí bình thường, chậm rãi   ,  Dư Tô chằm chằm, giọng  âm u lạnh lẽo vang lên:
“Hắn ở ?”
 
Dư Tô nuốt khan một cái, chỉ tay về phía :
“Hắn vẫn đang ở trong nhà nghỉ, từ đầu tới giờ vẫn luôn ở đó.”
Bà chủ  tiến thêm một bước.
 
Chỉ một bước thôi, nhưng một luồng gió lạnh liền quét tới khiến Dư Tô cảm giác như  gió buốt thấu xương tạt thẳng  mặt. Tầm mắt chớp lóe,  kịp định thần thì bà chủ  xuất hiện ngay  mặt cô.
 
Luồng khí lạnh đến rợn  thấm dần  da thịt, còn ánh mắt độc địa của bà  khiến mồ hôi lạnh túa  khắp lưng Dư Tô.
“Hắn   ở đó.” Bà chủ ,  siết c.h.ặ.t t.a.y lên cổ Dư Tô.
 
Cảm giác như cổ  áp lên một tấm sắt băng giá giữa mùa đông, lạnh buốt, rát buốt.
Dư Tô gần như  thở nổi, vội vàng  dồn:
“Là vì… là vì  đang trốn!   thể đưa bà  tìm!  là  duy nhất   ở ! Nếu bà gi/ết , bà sẽ… sẽ  bao giờ tìm th—khụ khụ…”
 
Còn   hết câu, cổ cô   bóp chặt hơn,    thể hít thở.
 ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay đang siết lấy cổ cô bỗng buông .
Không khí lập tức ùa  phổi, Dư Tô ho sặc sụa, thở hổn hển từng , cố gắng gượng dậy, gắng gượng :
 
“…  đưa bà  tìm ngay bây giờ!”
Cô xoay   , phía , bà chủ lặng lẽ bám theo từng bước như cái bóng.
Khi chỉ còn vài bước nữa là đến cửa nhà nghỉ, thì Lý Nhất bỗng từ bên trong hoảng hốt lao , suýt chút nữa thì đ.â.m sầm  Dư Tô.
 
Chưa kịp để Dư Tô lên tiếng, Lý Nhất  nắm lấy tay cô, thở hổn hển :
“Cái… cái tên Trác Nam đó… đang đuổi theo !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-8-4.html.]
Vừa , cô    đầu chỉ về phía , nhưng khi  ,  thấy ai cả.
 
Ngay lúc , Dư Tô chỉ cảm thấy một trận gió lạnh vụt qua, bà chủ  lặng lẽ tiến  trong nhà nghỉ.
Lý Nhất vẫn đang  liến thoắng:
 
“Lúc  đang tìm manh mối trong phòng đôi , tự nhiên  một con d/ao phay bay thẳng về phía ! Nếu  mà  né kịp, chắc giờ …”
Không đợi cô   hết, Dư Tô  gỡ tay cô   chạy thẳng  trong.
 
Cô thấy bà chủ như phát /ên, lao quanh khắp tầng một, /ên cuồng lục tung từng góc nhà để tìm Trác Nam.
Bỗng nhiên bà   ngoắt , túm lấy cổ áo Dư Tô, quát lên đầy hung tợn:
 
“Cô    ở ? Hắn rốt cuộc trốn ở ?!”
Lúc , sự hoảng sợ trong lòng Dư Tô  lắng xuống phần nào, cô bình tĩnh đáp:
“Trên tầng hai, trong phòng ngủ của con gái bà với con rể.”
 
Bà chủ túm chặt lấy cổ áo cô hơn, kéo mạnh một cái:
“Không thể nào!  tìm !”
Dư Tô mỉm , chỉ lên tầng:
 
“Không tin thì lên xem .”
Lời còn  dứt, cô  thấy Vương Tam từ bên ngoài bước .
 bà chủ lúc   còn để tâm đến ai khác nữa, túm chặt lấy cổ áo Dư Tô, kéo cô lao vút lên tầng hai.
 
Dư Tô  lôi  như bao tải,  rướn chân chạy thật nhanh mới   ngã dúi dụi.
Mãi đến khi  tới căn phòng , bà chủ mới chịu dừng .
Phòng ngủ vẫn y nguyên như lúc , tĩnh lặng, trống . Không một bóng .