85.
Trong căn phòng bốc mùi hôi thối, bảy người chơi đều im lặng với tâm trạng phức tạp.
Hai phút sau, Trương Tam nói: "Này, mọi người thấy nhiệm vụ lần này chơi thế nào?"
Ngô Nhĩ nói: "Vừa mới vào, còn phải xem tình hình đã, bây giờ tốt nhất đừng tự suy diễn lung tung, kẻo lại dễ bị lệch hướng suy nghĩ, đợi đã, đợi NPC xuất hiện rồi nói."
Đường Sam cũng đồng tình: "Chắc là sẽ không nhốt chúng ta mãi ở đây đâu, đợi đến khi có thể tự do hành động rồi hãy đi tìm manh mối."
Thế là mọi người tạm thời không nghĩ nhiều về vấn đề nhiệm vụ nữa, bắt đầu trò chuyện linh tinh.
Người đàn ông chân què ngồi bên trái Dư Tô chống tay dịch lại gần cô một chút, cười hỏi:
"Đây là nhiệm vụ thứ năm của tôi, còn cô là lần thứ mấy rồi?"
"Lần thứ sáu."
Dư Tô thầm nghĩ, vận may của anh ta không phải là không tốt, mà là rất tệ.
Không chỉ độ khó nhiệm vụ thứ năm mà anh ta gặp phải đã ngang với nhiệm vụ thứ sáu của người khác, hơn nữa còn thiếu một chân, lỡ gặp nguy hiểm thì ngay cả chạy cũng không chạy nổi.
Các người chơi không dám nói nhiều về chuyện của nhau, chỉ nói linh tinh về chuyện bát quái của các ngôi sao trong thực tế, không biết đã nói được bao lâu, Ngô Nhĩ ngồi gần cửa nhất đột nhiên "suỵt" một tiếng, hạ giọng nói:
"Hình như có người đến!"
Những người khác lập tức im lặng, cũng lần lượt nghe thấy tiếng bước chân đang dần đến gần.
Mặt mọi người trở nên nghiêm túc, đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, sau hai phút, bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng mở khóa.
Cánh cửa được người ta kéo mở từ bên ngoài, một luồng sáng chói lọi lập tức xua tan bóng tối trong phòng.
Dư Tô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng ở cửa nhìn vào bên trong một cái, rồi hung hăng mở miệng nói:
"Được rồi, các ngươi có thể ra ngoài hoạt động rồi."
Các người chơi nhất thời không động đậy, anh ta cũng không đợi, nói xong liền quay người rời đi.
Người đàn ông chân què hạ giọng nói: "Chuyện gì vậy? Không ai canh giữ chúng ta sao?"
Ngô Nhĩ đi đến cửa, thò người ra ngoài nhìn một chút, quay đầu nói:
"Mơ đẹp đấy, đây là một cái sân lớn, cổng lớn bên ngoài đóng kín rồi!"
Dư Tô dùng tay phải chống xuống đất, từ từ đứng dậy, đi về phía cửa.
Các người chơi khác cũng lần lượt đi ra, người đàn ông chân què và Trương Tam với cái đùi đầy thịt thối mỗi người chống một cây nạng gỗ, khó khăn đi theo sau cùng.
Một nhóm người chơi đáng thương, dù thiếu tay thiếu chân, nhưng đều rất kiên cường.
Ngôi nhà này là một ngôi nhà đổ nát được xây bằng tường đất, trông đã nhiều năm rồi, trên tường còn có khá nhiều vết nứt.
Bước ra khỏi phòng, Dư Tô đứng ngoài cửa quan sát bố cục một chút.
Căn phòng họ đang ở là một căn phòng nhỏ nằm bên phải ngay cạnh cổng chính sau khi bước vào. Đối diện với căn phòng này bên trái cũng có một căn phòng, bên cạnh căn phòng đó có một lối đi nhỏ, trông có vẻ phía sau là nhà vệ sinh.
Giữa nhà là một khoảng sân vuông nhỏ, trên nền đất bày bừa một số đồ vật linh tinh. Lên trên sân là vài căn phòng nữa, dưới mái hiên của căn nhà chính có đặt một số loa, nạng, ghế đẩu nhỏ, đệm vải, phấn, khẩu hiệu lớn,... đều là những thứ thường dùng khi ă/n x/in ngoài đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-85-1.html.]
Lúc này, người đàn ông vừa mở cửa cho các người chơi đang đứng dưới mái hiên hút thuốc.
Nhìn thấy các người chơi ra ngoài, anh ta nói với vẻ mặt vô cảm:
"Muốn làm gì thì làm nhanh đi, nửa tiếng nữa bắt đầu huấn luyện."
Các người chơi nhìn nhau, thầm nghĩ, cái này còn cần... huấn luyện sao?
Người đàn ông chân què khó khăn chống nạng, nhảy lò cò về phía nhà vệ sinh, Ngô Nhĩ chỉ thiếu hai tai nên hành động khá thuận tiện, định đỡ anh ta một tay, không ngờ tay còn chưa đưa ra, người đàn ông hung dữ kia đã quát lên.
"Ai cho mày đỡ người?! Cút qua đây ngay!"
Ngô Nhĩ và những người khác còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông kia đã quay người lấy một cây gậy từ bên tường, ném mạnh đầu lọc thuốc xuống đất, đi thẳng về phía Ngô Nhĩ, rồi cầm gậy lên đá/nh!
Ngô Nhĩ theo bản năng né tránh, nhưng điều đó lại chọc giận đối phương, người đàn ông gầm lên:
"M/ẹ ki/ếp, còn dám né à? Hôm nay ông không đ/ánh mày một trận thì mày chắc phải lật trời rồi!"
Người đàn ông này cao lớn vạm vỡ, một mình Ngô Nhĩ căn bản không phải đối thủ, huống chi anh ta còn cầm một cây gậy làm vũ khí.
Các người chơi khác nhìn nhau, nhất thời không biết có nên ra tay giúp Ngô Nhĩ hay không.
Lần này tất cả người chơi đều là đồng đội, lẽ ra phải cùng chung kẻ thù, đồng lòng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bây giờ nhiệm vụ mới vừa bắt đầu, họ chưa hiểu rõ gì cả, không dám hành động liều lĩnh.
Đang do dự, Ngô Nhĩ lắc đầu với họ.
Anh ta cũng không phản kháng nữa, "phịch" một tiếng quỳ xuống, ôm lấy đùi người đàn ông cầu xin tha thứ.
"..."
Các người chơi im lặng, nhìn anh ta bị đá/nh thêm mấy gậy sau khi cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, những gậy này dường như không đá/nh mạnh lắm, rõ ràng người đàn ông cũng nguôi giận vì Ngô Nhĩ đã cầu xin.
Anh ta đ/ánh xong Ngô Nhĩ, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt hung dữ lướt qua những người khác một lượt, lầm bầm chửi rủa:
"Ông đã cảnh cáo bọn mày cái gì nên làm cái gì không nên làm rồi, sau này mà còn coi lời ông như gió thoảng qua tai, ông sẽ gi/ết bọn mày!"
editor: bemeobosua
Nói xong, anh ta cầm cây gậy quay trở lại dưới mái hiên phía trên.
Lúc này, cửa phòng chính đột nhiên mở ra, một người đàn ông có vết sẹo trên mặt ngáp một cái, hỏi người đàn ông kia:
"Lưu Lão Ngũ, chuyện gì vậy, làm ồn gì thế? Làm tôi tỉnh ngủ rồi."
Lưu Ngũ vừa rồi còn hung dữ vô cùng lập tức cười với đối phương:
"Lý Nhị ca, xin lỗi nhé, vừa nãy mấy người này không nghe lời, tôi dạy dỗ họ một chút, không ngờ lại làm anh tỉnh ngủ."
Ánh mắt của Lý Nhị liếc qua bảy người chơi, lạnh nhạt nói:
"Được rồi, bình thường anh cũng đừng quá đáng, chút chuyện nhỏ thì bỏ qua đi."
Nói xong anh ta quay lại phòng đóng cửa, Lưu Ngũ quay đầu lại, trừng mắt nhìn mọi người.
Các người chơi nhìn nhau một lúc, người đàn ông chân què nhún vai, chống nạng tiếp tục khó khăn đi vào nhà vệ sinh, lần này không ai dám đỡ anh ta nữa.