Khoảng ba phút , phần đầu của t/hi th/ể dần lộ  khỏi lớp bùn đất.
 
Họ  dùng dụng cụ nữa, cùng   xổm xuống và bắt đầu dùng tay đào bới.
Rất nhanh, khuôn mặt dần hiện   mắt  .
 
Và ngay  khi khuôn mặt đó   lộ  khỏi bùn đất, Trương Tam  khẽ chửi thề một tiếng:
 "Ôi  ki/ếp, các   tai  kìa!"
 
Trong căn phòng tối đen, những  chơi dựa  các thuộc tính tăng cường của , với mức độ thị lực khác ,   thấy phần tai  đầu t/hi th/ể, và nơi đáng lẽ  tai,    tai.
 
"Ngô... Nhĩ?" Vinh Huy chậm rãi thốt  hai chữ.
 
Gần như ngay khi lời    dứt, từ căn bếp chất đầy tạp vật đối diện, một tiếng hét chói tai của Đường Sam vang lên!
Dư Tô giật , đồng thời,  âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô  nghĩ thế    quá đáng, nhưng... xác định Ngô Nhĩ là  duy nhất  vấn đề, vẫn  hơn nhiều so với việc tất cả những  khác trừ Ngô Nhĩ đều  vấn đề.
 
Cô lập tức  dậy,  những  khác một cái,  vội vã chạy về phía đó.
 
Người đàn ông què chân và Trương Tam phía  vội vàng gọi ba  chạy : 
"Này, đỡ chúng  một tay với chứ!"
 
Đợi đến khi ba  dẫn theo hai  hành động bất tiện đến  căn bếp đối diện, họ mới nhận  tiếng ngáy của hai kẻ quản lý trong phòng vẫn  ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-90-4.html.]
 
Hai  đó dường như    cách ly, thậm chí  hề tỉnh giấc  tiếng hét của Đường Sam.
 
Cửa bếp mở, bên trong cũng tối om như các phòng khác, cộng thêm việc chất đầy đủ thứ lộn xộn, càng cản trở tầm  của những  chơi.
 
Vì , dù  thị lực siêu phàm, họ cũng  thể  rõ  gì từ bên ngoài.
Trương Tam gọi  trong cửa: "Đường Sam?"
 
 như dự đoán,   tiếng trả lời.
 
Lý Vân buông tay đỡ  đàn ông què chân , tay vẫn cầm chiếc cuốc  đặt xuống,   một lời bước  bếp.
Những  khác thấy , cũng  theo .
 
Lý Vân là  đầu tiên bước  cửa,  quanh,   về phía , ánh mắt lướt qua, dừng  ở một bên đống tạp vật,  trầm giọng : 
"Ở đây."
 
editor: bemeobosua
 
Dư Tô dìu Trương Tam, cùng với Vinh Huy dìu  đàn ông què chân  tới,  thấy Đường Sam  gục  đất, mắt vẫn mở trừng trừng.
 
Chưa kịp để Dư Tô  kỹ, một cảm giác mất trọng lượng đột ngột ập đến, đầu óc choáng váng,  đột ngột rơi xuống, Dư Tô bỗng nhiên mở mắt.
 
Trời  sáng, và cô vẫn đang   chiếc chiếu.
Cô nhanh chóng  dậy, ánh mắt quét qua một lượt và phát hiện, trong phòng chỉ thiếu một , chính là Đường Sam.