93.
 
Mãi đến khi làn khói đen tượng trưng cho Trương Tam   biến mất  mặt  , Ngô Nhĩ mới cuối cùng  hồn từ sự kinh ngạc.
 
Anh  đa/u đớn kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa tay che ngực,   vội vàng bỏ tay , dùng hai tay kéo rộng cổ áo,  năm cái lỗ rỉ m/áu  ngực, phát  một tiếng hít  đau đớn.
 
Những  khác cũng xúm  xem, Dư Tô thầm nghĩ, may mà  đàn ông què chân phản ứng nhanh, kịp thời cứu Ngô Nhĩ, nếu ... họ  thể  tận mắt chứng kiến cảnh m.ó.c t.i.m  sống.
 
"Bị thương  nặng lắm, chắc  nguy hiểm đến tính mạng." 
 
Người đàn ông què chân  ,  gọi Dư Tô giúp đỡ:
 "Cô  lấy một chiếc áo của Lưu Ngũ qua đây , để  băng bó vết thương cầm m/áu,     tiện lắm."
 
Dư Tô gật đầu,    đến cạnh giường, lấy một chiếc áo trông  vẻ sạch sẽ ở cuối giường, cùng với Vinh Huy giúp Ngô Nhĩ xử lý vết thương.
 
Ngô Nhĩ vẫn còn hoảng sợ, vẻ mặt vẫn lộ rõ sự kinh hoàng sâu sắc, mãi đến khi v/ết th/ương  xử lý xong, cuối cùng   mới nhớ  cảm ơn  đàn ông què chân: 
 
"Vừa  thật sự nhờ  , nếu    giúp, bây giờ chắc chắn   ch/ết !"
 
Người đàn ông què chân lắc đầu, :
 "Bây giờ đừng  những lời vô ích , hôm nay  giúp ,  nhớ kỹ,   khi  gặp nguy hiểm  giúp  một tay là  ."
 
Ngô Nhĩ gật đầu lia lịa,    những  khác:
 "Bây giờ các  tin   chứ,  thật sự   vấn đề gì!"
 
"Cái  còn  chắc." 
Người đàn ông què chân : 
 
"Mặc dù   cứu , nhưng...  cũng  thể khẳng định  và Trương Tam   là đồng bọn . Lỡ như các  đang diễn khổ nhục kế thì ? Nếu  Trương Tam rõ ràng   nhiều  ở đây như  sẽ  thành công, tại  còn tấn công ?"
 
Ngô Nhĩ á khẩu, mãi một lúc lâu mới bất lực thở dài: 
 
"Thôi  , dù   cũng nhảy  sông Hoàng Hà cũng  rửa sạch , bất kể xảy  chuyện gì, các  cũng  thể tìm lời để    vấn đề!"
 
Chủ đề   mãi cũng   ý nghĩa gì, Lý Vân  v/ết thư/ơng   băng bó của Ngô Nhĩ, trầm giọng : 
 
"Về phòng xem ."
Dư Tô đỡ Ngô Nhĩ một tay,  theo  Lý Vân  khỏi cửa, những  khác cũng  .
 
Tối qua, Ngô Nhĩ đó  cùng Đường Sam  bếp,  đó Đường Sam ch/ết, Ngô Nhĩ  biến mất, nhưng sáng sớm tỉnh dậy, Ngô Nhĩ  vẫn bình an vô sự ngủ trong phòng, nên bây giờ trong lòng họ  chút  chắc chắn, Trương Tam  biến mất, liệu   về phòng ngủ ?
 
 khi họ  khỏi phòng của Lưu Ngũ,  qua sân, trở về căn phòng phía  gần cửa lớn, họ  thấy bóng dáng Trương Tam trong phòng, ngược , phát hiện ổ khóa  cửa lớn   từ lúc nào   mở .
 
Người đầu tiên phát hiện là Vinh Huy,   chỉ  cửa lớn khẽ gọi một tiếng,  nhanh chóng  tới tháo ổ khóa  mở , kéo mạnh cửa lớn .
 
"Cửa  khóa?" Khi bước  khỏi cửa lớn, họ vẫn còn  chút khó tin.
 
Dư Tô nhớ , : "Ban đầu chắc chắn là khóa ."
"Chẳng lẽ là vì chúng   đ/ánh bại con qu/ỷ Trương Tam, nên nhiệm vụ  bước sang giai đoạn tiếp theo ?" 
 
Người đàn ông què chân : "Có lẽ quy tắc của nhiệm vụ là, giải quyết  h/ồn m/a, thì  thể  cơ hội rời khỏi căn nhà ,  ngoài tìm manh mối."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-93-1.html.]
Vinh Huy : "Có thể, cứ tìm thử xem ."
 
"Vậy   đừng tản , chúng   cùng ."
 
 Ngô Nhĩ  với vẻ sợ hãi: "Vừa  Trương Tam biến thành một làn khói biến mất,   chắc là  biến mất  , lỡ như  đột nhiên xuất hiện trở ...   ở cùng  cũng dễ đối phó hơn."
 
Người đàn ông què chân suy nghĩ một chút, : 
 
" bây giờ   h/ồn m/a là ai , cũng  cách đối phó với ,  nghĩ chúng  nên chia  hai đường, một đường về phía đầu làng, một đường về phía cuối làng, như   thể đạt  hiệu quả gấp đôi,  cần lãng phí quá nhiều thời gian.
 
Dù  chúng  còn năm , chia  hai đường thì  ai  lẻ loi, gặp Trương Tam cũng chắc chắn đối phó ."
 
"Cũng ." Vinh Huy gật đầu.
Người đàn ông què chân liền :
 
 "Vậy thì chia đội ,     tiện,   cùng một    tiện lợi... Vinh Huy   cùng , ba     một đường, thế nào?"
 
Ánh mắt của Vinh Huy  Dư Tô, Lý Vân và Ngô Nhĩ, lắc đầu : 
 
"Ngô Nhĩ  thương ,  cùng hai cô gái, ba  đều   lợi thế về thể lực,  .  và... cô   cùng , ba  khác thì  một đường."
 
Anh   , chỉ  Dư Tô.
 
Dư Tô lập tức lắc đầu: 
 
"Anh và Lý Vân  cùng , hai  chân tay lành lặn ở cùng  an  hơn,   cùng hai  họ, ba  dù  cũng bằng hai ."
 
Thực  điều quan trọng nhất là, cô   ở riêng với một  nào đó. Bất kể  đó là ai, cô cũng  đề phòng.
 
editor: bemeobosua
 
 bất kể chia thế nào, cũng  ai để Ngô Nhĩ và một  khác  riêng một đội. Bởi vì sự nghi ngờ của  , cho đến nay vẫn     gột rửa.
 
Người đàn ông què chân lắc đầu, còn   gì đó, Lý Vân  bực bội :
 "Đi thôi, phiền phức!"
 
Cô   xong, liền    về phía cuối làng. Vinh Huy cũng  theo, lời   kịp   của  đàn ông què chân liền nuốt xuống.
 
Ba  còn  liền  về phía đầu làng.
 
Vết thương của Ngô Nhĩ khá đau, khi   đều  cúi , nên Dư Tô chịu trách nhiệm đỡ  đàn ông què chân.
 
Có cô  giúp đỡ, tốc độ di chuyển của ba  cũng  chậm.
Vừa ,  đàn ông què chân  :
 
 "Ban ngày , Trương Tam và Vinh Huy, ba  chúng   tìm kiếm một lượt ở đây ,   gì phát hiện,   buổi tối  xuất hiện thứ gì mới ."
 
Ngô Nhĩ : "Trong những nhiệm vụ    thành  đây,  hai  đều phát hiện  những thứ    ban ngày nhưng    ban đêm, hy vọng   cũng tìm ..."
 
Bây giờ    thương, càng khao khát nhanh chóng  thành nhiệm vụ và rời khỏi đây.
 
Phía   một sân nhỏ, cửa lớn mở, ba  trực tiếp  . Bố cục của sân tương tự như căn nhà mà họ đang ở, chỉ  điều phía bên trái gần cửa lớn   là phòng, mà là chuồng lợn.