98.
 
Vinh Huy  một tiếng: "Tối qua chúng  đều  ai là qu/ỷ, bây giờ cô giả vờ mất trí nhớ còn  ý nghĩa gì nữa?"
Dư Tô : "Tranh thủ lúc xe  đến,  kể cho   chuyện tối qua ?"
Vinh Huy   Lý Vân nữa,  với Dư Tô:
 "Trước đây chúng   bàn bạc  mà,  tìm thấy manh mối nào,  thể nhiệm vụ  chỉ  một  sống sót, kết quả là đến tối, cô  qu/ỷ, gi/ết Trương Tam, còn cô  thì cầm da/o  gi/ết . Nếu cô  thành công, thì đêm nay  ch/ết chắc chắn là cô ."
 
Dư Tô  xong, hỏi: "Vậy tối qua vẫn  tìm thấy manh mối nào ?"
"Không." Vinh Huy lắc đầu,   nhớ đến hai chữ "Linh Tử" mà Lý Vân  tìm thấy.
Anh  đầu  Lý Vân một cái, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ  rõ , tối qua cô  bảo   xem manh mối là vì Dư Tô là qu/ỷ, cô   thể gi/ết qu/ỷ,  thể  tay, cho nên mới bảo   xem phòng Lưu Ngũ, cố ý để  thời gian cho Dư Tô, để đối phương  tay với Trương Tam.
Chờ Trương Tam ch/ết, cô   lợi dụng  thời gian Dư Tô biến mất  khi g/iết  để  tay với .
 
Thực  lúc đó,  cũng  định trực tiếp gi/ết Lý Vân .
Dù  cũng chỉ  một  sống sót, gi/ết Lý Vân,  chính là  chiến thắng cuối cùng.
Chỉ là khi  sắp tấn công đối phương,  vì cú đá nghiêng của  mà khiến Lý Vân  thấy th/i th/ể của Trương Tam bên ...
"  nhớ những chuyện ." 
Lý Vân  xong những lời Vinh Huy  với Dư Tô, lông mày nhíu chặt , giọng điệu cũng trở nên gấp gáp: 
"Từ khi  thấy  đàn ông què chân chế/t trong nhà xí,   nhớ gì nữa."
 
Vinh Huy  há miệng định  gì đó thì bên ngoài   tiếng   tới.
Một quản lý đến mở cửa, lạnh lùng  ba  trong phòng một lượt,  lệnh: 
"Nhanh  ngoài!"
Ba   thể  thêm nữa, đành  lượt bước  ngoài.
Hai chiếc xe tải nhỏ  Lý Nhị và Mã Tứ lái đến, Lưu Ngũ  đến,      thương khó    nên hôm nay sẽ  đến. Việc trông đêm cũng sẽ do Lý Nhị và Mã Tứ phụ trách.
 
Ba  chơi và các NPC khác  một  nữa lên đường,  bắt đầu nhiệm vụ x/in ă/n của họ.
Ngày hôm đó trở về lúc hơn năm giờ, còn một chút thời gian  thể dùng để tìm manh mối, nhưng cả ba  đều  ai nhắc đến việc  ngoài.
Họ  về đến nơi   thẳng đến phòng của những  ă/n xi/n NPC đối diện, xem xét tất cả những nơi  đó  thể xem , nhưng  thu  gì.
Sau đó, họ trở về phòng, mỗi    vị trí của , im lặng.
 
Cho đến khi trời dần tối, Vinh Huy mới : 
"Nhiệm vụ sắp kết thúc , ngay tối nay. Các cô,  vật phẩm miễn tử ?"
Dư Tô ngẩng đầu  : "Anh  ?"
Vinh Huy  hai tiếng,  trả lời.
Lý Vân cúi đầu,   bất kỳ ai, trầm giọng  một câu: 
"Các     thể chắc chắn, bây giờ là trong thực tại?"
 
Dư Tô sững sờ: "Cô   xem nào."
Lý Vân  cô: "Đêm đầu tiên xảy  ảo giác chỉ  cô trải qua,  thì tất cả những chuyện , là thật  giả?"
Vinh Huy : "Nếu đây là ảo giác của , cô trong ảo giác  thể   những lời  để nhắc nhở ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-98-1.html.]
"  thể khẳng định bản   là   khả năng tư duy độc lập." Dư Tô .
Lý Vân trầm giọng : "Nếu là ảo giác mà ba  cùng trải qua thì ?"
 
"Ba  cùng ?" Dư Tô suy nghĩ một chút, : 
"Ý cô là, qu/ỷ ở trong chúng ,  qu/ỷ đang  ngoài quan sát nội chiến của ba  chúng ?"
Vinh Huy trầm ngâm một lát,  với Dư Tô: 
"Cô quên chuyện tối qua , ảo giác   khả năng    mất trí nhớ."
"," Dư Tô gật đầu: "Cho nên  từng  qu/ỷ , điều  là thật."
Lý Vân : "  cũng quên mất chuyện đêm qua."
 
Ba  đột nhiên cùng im lặng, vài phút , Vinh Huy mới : 
"Đêm nay hãy tự  hành động, phó mặc cho  phận ."
Trời bên ngoài dần tối, tiếng ngáy của Lý Nhị cũng  vang lên.
Ba  chơi  ai động đậy, họ  yên tại chỗ, trong lòng mỗi  đều đang suy nghĩ điều gì đó, ngay cả một câu đối thoại cũng  còn xuất hiện.
Khoảng mười một giờ, Vinh Huy  dậy,   lời nào   ngoài.
Dư Tô hỏi một câu: "Anh   ?"
 
Vinh Huy dừng  một chút,  đầu : "Đi vệ sinh."
Dư Tô chớp mắt,   gì nữa.
Vinh Huy kéo cửa  , tay cầm cửa  buông ngay, mà  khi  ngoài đột nhiên đóng sập cửa !
Khi Dư Tô và Lý Vân phản ứng , chạy về phía cửa, bên ngoài cửa  vang lên tiếng "cạch" của khóa  cài.
Dư Tô ở gần cửa hơn Lý Vân, cô là  chạy đến , khi Lý Vân đến nơi, cô  đang kéo cửa .
 cánh cửa gỗ  chỉ phát  tiếng động của khóa cửa  kéo, rõ ràng   Vinh Huy khóa từ bên ngoài.
 
Ổ khóa đó, vẫn luôn treo bên ngoài cửa, chỉ là... đó là thứ mà quản lý thỉnh thoảng dùng để khóa họ,  ngờ hôm nay   Vinh Huy dùng đến.
Lý Vân kéo Dư Tô , tiến lên dùng sức kéo cửa mấy cái, lực càng ngày càng lớn, cuối cùng thậm chí còn dùng hết sức để giật như một con thú dữ, khiến cánh cửa gỗ   ngừng phát  tiếng động lớn.
 
editor: bemeobosua
 
 điều đó vẫn  đủ, cô  lùi  vài bước, cắn răng, dùng sức đá mạnh  cánh cửa!
Một cú đá  một cú đá, cô  liên tục đá hơn chục cái, nhưng   vô ích.
Cho đến khi cô  dừng , tiếng bước chân của Vinh Huy bên ngoài mới xuất hiện, dần dần  xa khỏi cửa, nhưng   về phía nhà vệ sinh, mà là... nhà bếp.
Dư Tô  thấy, Lý Vân đương nhiên cũng  thấy.
Cô   đầu  về phía Dư Tô, trầm giọng : "   qu/ỷ."
 
Dư Tô lùi  hai bước, giữ một  cách với Lý Vân: 
"  cũng  , nếu cô cũng  ... tại     nhốt chúng   với ?"
Từ phía nhà bếp truyền đến tiếng động nhỏ, Dư Tô nghiêng đầu lắng  một chút,  Lý Vân, vẻ mặt  căng thẳng: 
"   vật phẩm miễn ch/ết,   thể ch/ết, nếu   sẽ thật sự mấ/t mạ/ng... Trong đống tạp vật trong nhà bếp  da/o rự/a,   bây giờ chắc chắn là  lấy da/o ,   chắc chắn  giế/t cả hai chúng ! Làm  bây giờ? Chúng  thật sự   cách nào đối phó với qu/ỷ ?!"