Dương Mông,    gì về Bạch Thiên,  đồng ý  nhanh chóng.
Tiếp theo, đến lượt nhiệm vụ của Phong Đình.
Đây  là nhiệm vụ thứ mười ba của ,  khi  , bốn  bao gồm cả Dư Tô, đều  bày tất cả vật phẩm   mặt .
Phong Đình  lấy gì cả, chỉ mang theo mấy vật phẩm  vốn ,  bước  nhiệm vụ .
 Dư Tô  lo lắng lắm, vì  cũng  một vật phẩm miễn tử.
 
Và   khi Phong Đình  khỏi nhiệm vụ, vẻ mặt   thoải mái, như thể chỉ   du lịch một vòng .
Vương Đại Long thấy  , lập tức hỏi: "Thế nào ? Tình hình ?"
Phong Đình : "Ván   đơn giản."
"Vận may  thế ?" 
Dư Tô   tin, nhưng nghĩ  thì,   còn  thể gặp một  mới như cô... may mắn cũng  thể xảy .
 
"Thỉnh thoảng sẽ  nhiệm vụ đơn giản xuất hiện." 
Phong Đình : "Nhiệm vụ thứ bảy độ khó  cao, nhiệm vụ thứ mười một cũng  cao, cộng thêm  , tổng cộng ba ."
Lần thứ mười một, chính là  gặp Dư Tô.
Mắt Dư Tô sáng lên: "Vậy nhiệm vụ tiếp theo của  là  thứ bảy ,  khi nào cũng  đơn giản ?"
Nếu  khó như  , cô cảm thấy  sẽ hói mất.
Vương Đại Long : "Nhiệm vụ thứ bảy   thành   vẫn khá khó, cái  chắc là ngẫu nhiên thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-99-4.html.]
 
editor: bemeobosua
 
Phong Đình : "Đợi hai  họ  thành là ."
Bạch Thiên và Hồng Hoa, đều là  nhiệm vụ thứ bảy.
Sau Phong Đình, đến lượt nhiệm vụ của Bạch Thiên,   đó là Hồng Hoa.
Vì   Bạch Thiên  đưa Dương Mông  cùng, nếu   cùng  chơi khác, e rằng sẽ gây nghi ngờ cho đối phương, nên chỉ  một  Bạch Thiên .
Anh  nhập ID game của Dương Mông,  khi đếm ngược kết thúc,  cái  của bốn  còn ,   bước  nhiệm vụ thứ bảy.
 
Quá trình nhiệm vụ    tốn bao nhiêu ngày, cũng    trải qua bao nhiêu nguy hiểm, trong thực tế, Dư Tô chỉ chớp mắt một cái, liền thấy Bạch Thiên động đậy.
Cô lập tức hỏi: "Thế nào ?"
Bạch Thiên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ  đáy mắt lộ  một chút vui vẻ: "Thành công ."
Một phút , điện thoại của Phong Đình reo lên,   nhấn loa ngoài, để những  khác cùng  thấy tiếng gầm thét của Dương Mông trong điện thoại, đủ loại từ ngữ  che,  là chửi Bạch Thiên.
 
Bạch Thiên đối diện điện thoại, vô tội :
 "Cũng    gi/ết cô."
Dương Mông chửi rủa: 
"Thà  tự tay gi/ết  ! Anh   cảm giác  qu/ỷ sống sờ sờ xé toạc tay chân là như thế nào ?!"