Những ngày  đó,  dậy từ tờ mờ sáng,  việc đến khuya, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng.
Chu Trường Lâm khen   điều, thái độ với  cũng  hơn hẳn.
Tối hôm đó,  khi  việc ngoài đồng về thì trời  khuya lắm .
  Vương Năng – tên què trong thôn – chặn . Ánh mắt  mang theo vẻ hung dữ, đưa tay  chặn đường .
“Cô chính là Lâm Thu Hà  ?”
“Cô     chọc    nên chọc ? Đừng trách   khách sáo!”
Đầu  lập tức vận chuyển với tốc độ chóng mặt, dạo     đắc tội với ai?
Chưa kịp nghĩ nhiều,  tung một cú đá     hét lên bỏ chạy, nhưng  đ.â.m sầm  một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Người  kéo  chạy một mạch, nhanh chóng bỏ  Vương Năng phía .
Khi   hồn,  mới phát hiện đó là Hứa Trấn Hoa – cán bộ trí thức trong thôn.
 liên tục cảm ơn,  dặn     cẩn thận,  còn đưa  về tận nhà.
Vừa bước  cổng,  thấy Lâm Ngọc Lan  trong sân, vẻ mặt hoảng hốt:
“Chị…  chị  về?”
 cố gắng nở một nụ  gượng:
“Sao? Chẳng lẽ chị   về nhà ?”
4.
Lâm Ngọc Lan   thấy Hứa Trấn Hoa   lưng , khoé môi liền hiện lên một nụ  gian xảo.
Cô  bước tới hai bước,  :
“Không  em lo xa, chỉ sợ chị  ngoài tối quá  chuyện. Mà  mặt chị đỏ ? Bị nắng cháy ?”
 đáp hờ hững:
“Tối  thì còn nắng  mà cháy?”    bước đến đóng cửa .
Lúc  cô  mới nhận   buột miệng  hớ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Miệng hé  định  gì đó, nhưng  phát  nổi một chữ, chỉ   đờ  tại chỗ.
Ban đầu  vẫn còn phân vân, nhưng  phản ứng của cô , cuối cùng   x/á/c định  kẻ    chuyện.
Em gái lớn lên cùng  từ nhỏ, thứ gì ngon, thứ gì   cũng nhường cho nó. Vậy mà chỉ vì  bảo nó  chút việc nhà, nó  dám giở trò hèn hạ đến mức huỷ hoại thanh danh của .
  vạch trần, chỉ  thu dọn đồ đạc  chậm rãi mở lời:
“Hôm nay  đường về, chị gặp Vương Năng. Hắn  chị  đụng đến   nên đụng.”
Lâm Ngọc Lan khựng cả  ,  vẫn  thèm  cô :
“Trông   lời em lắm thì .”
“Chị, chị đừng  bậy!” Cô  cuống lên, giọng bỗng cao vút, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.
“Chị   gì .”   thẳng  cô , giọng nhẹ tênh “ em cũng nên cẩn thận thì hơn. Bây giờ mà để    em dan díu  rõ ràng với đàn ông, dù  là sinh viên đại học cũng đừng hòng nhập học .”
Sáng hôm , khi  đang chuẩn    thì Chu Trường Lâm đột ngột tìm đến.
“Lâm Thu Hà!” Anh   mở miệng, mắt  đỏ ngầu, như thể   chọc điên “Cô còn mặt mũi giả vờ? Tối qua lén lút  gặp thằng đàn ông nào? Bị Vương Năng bắt gặp ! Cô tưởng  ai  chắc?”
 sững sờ,  kịp mở miệng, thì Chu Trường Lâm  xông thẳng tới, túm chặt lấy vai áo .
“Không  như  nghĩ …”   mở lời thì   cắt ngang.
Lâm Ngọc Lan liền lao tới chắn  mặt :
“Anh đừng động  chị … Chị em    chuyện đó !”
  thấy  rõ ánh  hả hê ẩn sâu trong đáy mắt cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-lai-nhung-nam-80-toi-gianh-lai-cuoc-doi-thuoc-ve-minh/3.html.]
“Ngọc Lan, tránh ! Tối qua rõ ràng   bế cô  về tận nhà !”
Chu Trường Lâm tức đến phát điên,  đầu hét về phía đám  đang tụ tập xem náo nhiệt:
“ đúng là mù mắt mới định cưới loại đàn bà lẳng lơ như thế !”
Tối qua Hứa Trấn Hoa chỉ đưa  về,        cả.
Cổng sân   một vòng   xem từ lâu. Vừa thấy  bước , những tiếng xì xào nhỏ to lập tức bùng lên như chảo dầu sôi.
“Trời ơi, Lâm Thu Hà   vẫn luôn là  đàng hoàng ? Sao  dính líu với cán bộ trí thức  quê thế?”
“Thì đó! Nhà cô  như  mà còn đủ sức lo cho  học  là hiếm . Hôm  còn thấy tới nhà Lưu bí thư xin giúp đỡ, hôm nay  xảy  chuyện thế …”
Chu Trường Lâm tiếp tục gào lên, giọng lanh lảnh:
“Hôm nay   đều ở đây  chứng!   huỷ hôn với con đàn bà  giữ phẩm hạnh !”
 lập tức hất tay   :
“Được thôi, huỷ thì huỷ!”
Cả đám  xung quanh lập tức ồ lên sửng sốt.
Chu Trường Lâm liền  thẳng , ánh mắt sắc bén trừng trừng  :
“Được! Đã  huỷ hôn,  thì trả   tiền hai năm   bỏ  chữa bệnh cho  cô!”
 liền bật , nụ  lạnh đến tê , ánh mắt chợt trở nên băng giá:
“Anh chắc chắn  nhắc  chuyện  ?”
Anh  hừ lạnh một tiếng:
“Sao? Muốn quỵt hả? Nếu  trả nổi, thì quỳ xuống đây lạy  mười cái!  sẽ rộng lượng cho cô khất hai tháng!”
Ngay lúc , từ trong đám đông  một  đột nhiên bước :
“ trả  cô !”
5.
Người bước  chính là cán bộ trí thức Hứa Trấn Hoa.
 sững :
“Anh đến đây  gì? Chuyện   liên quan đến .”
Giọng Chu Trường Lâm lập tức trở nên gay gắt:
“Ồ, gian phu đến  đấy!”
Hứa Trấn Hoa rõ ràng là   cứu ,  mà giờ     lăng mạ một cách trắng trợn.
 cố nén cơn giận, lạnh giọng cắt ngang :
“Muốn  đến chuyện vay tiền ? Năm đó  bảo ông nội  lâm bệnh,   đưa  bộ tiền trợ cấp tử tuất của bố  cho ! Về    ho  m/á/u  liệt  giường,   lóc cầu xin ,   dửng dưng.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Cuối cùng  mới lấy   tiền ,  mà  còn :   là  một nhà,  nên tính toán rạch ròi.”
 bật  lạnh, đưa mắt quét qua đám dân thôn   lưng  ,  vài   bắt đầu d.a.o động:
“Khi đó ai  mặt? Các  dám  ủy ban xã để đối chất ?”
Quả nhiên, trong đám đông   lên tiếng:
“ nhớ vụ ! Nhà họ Chu khi đó đúng là gấp gáp, chính Thu Hà  đưa tiền  cứu ông nội Chu, rõ ràng là tiền của cô .”
“ thế,  cũng nhớ. Năm đó trời rét căm căm,  Thu Hà bệnh nặng, cô   vất vả lắm mới lấy   tiền, nhà họ Chu  bỏ  lấy một xu.”
Mặt Chu Trường Lâm tái xanh, khoé môi giật giật, phẫn nộ chỉ  :
“Cô… cô bôi nhọ !”