Khóe mắt liếc sang thấy Tống Chí Dũng đang nắm chặt hai tay, ánh mắt căng thẳng  chằm chằm  .
 đặt bát xuống bàn, nghẹn ngào :
“Trời tối quá…    rõ là ai cả.”
Trưởng thôn và bí thư liếc mắt  .
Tống Chí Dũng thở phào một  rõ dài:
“Tú Hồng, chuyện hôm nay em cứ để trong lòng là  ! Nếu để lộ  ngoài,   sẽ chỉ trỏ  lưng em,   em sống thế nào? Anh là vị hôn phu của em,  sẽ  hại em !”
Trưởng thôn và bí thư đồng loạt gật đầu.
Trưởng thôn :
“Nếu bắt   thì dễ . Đằng  kẻ đó chạy mất , mà nếu truyền  ngoài,    bảo thôn Tiểu Hà chúng    gì, mấy thanh niên trong thôn    lấy  vợ? Chuyện  mà ầm ĩ lên thì chẳng  lợi cho ai cả.”
 cúi đầu, khẽ :
“Chẳng lẽ   hại   nuốt ấm ức  bụng ?”
Mọi  đều im lặng.
Vợ trưởng thôn vỗ nhẹ vai :
“Đồng chí Đỗ , nếu lúc đó bắt   thì còn dễ giải quyết, chứ giờ  tìm  ai…  ngoài chỉ  đổ  cho cô thôi. Cô hãy nghĩ kỹ .”
 ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:
“  báo cảnh sát!   đập trúng đầu , chỉ cần kiểm tra từng  một là  ai là kẻ gây tội!”
“Không !” Tống Chí Dũng bất ngờ bật dậy, trừng mắt  .
Mọi  đều     . Anh  vội vàng che đậy,  gấp:
“Tú Hồng,   cho phép em tổn hại danh tiếng của ! Chuyện   thể báo cảnh sát! Sau  em còn  gả cho , nếu để chuyện truyền ,   sẽ    cắm sừng,  còn mặt mũi nào  ai?”
 rơi nước mắt,   :
“Người  hại là ,   báo án! Nếu  sợ  mang danh  cắm sừng thì chúng  chia tay!”
Tống Chí Dũng giận dữ rời khỏi căn nhà.
4.
Dân quân  nhanh  bắt  Diêu Lâm trong viện của các thanh niên trí thức.
Vết thương còn mới  đầu  khiến   thể chối cãi.
Diêu Lâm  nhốt  chuồng trâu, đợi trời tạnh mưa sẽ áp giải lên đồn cảnh sát.
Nửa đêm,   thấy   rời khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, liền lặng lẽ mở cửa  theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-lai-thap-nien-70-toi-tu-choi-tinh-cam-gia-tao/2.html.]
Qua khe hở của những tấm ván gỗ thô sơ,  ánh đèn kéo quân lờ mờ,  tận mắt  thấy Tống Chí Dũng đang nhanh chóng cởi dây trói   Diêu Lâm.
Diêu Lâm bực tức :
“Chí Dũng,    bảo đảm với  là Đỗ Tú Hồng sẽ  truy cứu chuyện  ?     tù . Cậu mau nghĩ cách giúp !”
Tống Chí Dũng hạ thấp giọng:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“  lấy ít tiền và phiếu lương thực,  mau rời khỏi đây lánh  một thời gian. Đợi sóng yên biển lặng  hãy  .”
Diêu Lâm nhăn nhó xoa cổ tay  trói nửa ngày:
“  hiểu, tại    bắt   chuyện đó? Cậu hận Đỗ Tú Hồng đến mức nào, mà  sai  c/ư/ỡ/n/g b/ứ/c cô ?”
  ở góc khuất, cắn chặt môi đến rướm máu.
Đây là câu hỏi mà hai kiếp   đều   đáp án.
Tống Chí Dũng thở dài một , ngước lên  ánh đèn lờ mờ trong đêm:
“Đỗ Tú Hồng quá chói sáng. Mỗi  Thu Diệp  thấy nụ  rạng rỡ của cô  đều lén buồn cả nửa ngày, cứ thấy   bằng Tú Hồng. Chỉ khi khiến Đỗ Tú Hồng rơi xuống bùn lầy, trở nên giống như Thu Diệp, Thu Diệp mới  còn tự ti nữa!”
Diêu Lâm cảnh giác   :
“Cậu  …  ý gì với Thu Diệp đấy chứ? Cô  là vị hôn thê của  đấy! Cậu là  em của …”
Tống Chí Dũng , vỗ lên n.g.ự.c Diêu Lâm một cái:
“Cậu đừng nghĩ bậy. Nhà  nghèo,     xứng với Thu Diệp. Chỉ   mới mang đến cho cô  cuộc sống . Thu Diệp thuần khiết và   như thế,  chỉ giấu cô  trong tim,  từng dám mạo phạm. Chỉ cần cô  vui,   gì cũng cam lòng.”
Tống Chí Dũng tháo đèn kéo quân xuống, tiếp tục :
“Bố  của Thu Diệp  đưa  lao cải, trở thành tội phạm. Vậy thì bố  của Đỗ Tú Hồng cũng  trở thành tội phạm.   cô  giống như Thu Diệp, như  Thu Diệp sẽ  buồn nữa!"
"Cậu cũng yêu Thu Diệp,   thể vì cô   bất cứ chuyện gì, đúng ? Chỉ     chuyện đó,  mới yên tâm.”
Diêu Lâm hít sâu một  lạnh:
“Bố  Đỗ Tú Hồng  bắt… là  ?”
Tống Chí Dũng thản nhiên :
“ cũng chẳng  gì lớn lao, chỉ lén đặt vài bức thư và tài liệu  thư phòng của Đỗ ,   báo cáo thôi.”
Diêu Lâm  dám tin:
“Cậu đúng là độc ác. Cậu là vị hôn phu của cô  đấy!  còn tưởng  chỉ  chia tay, nên mới bảo   chuyện đó…  ngờ    nhiều việc như . Vậy  …   thế là vì cái gì nữa?”
Tống Chí Dũng đưa áo tơi cho Diêu Lâm mặc:
“Thu Diệp yếu đuối,  thể tiếp tục sống uổng phí ở làng quê  . Vừa , Đỗ Tú Hồng thi đậu đại học.   đưa giấy báo trúng tuyển của cô  cho Thu Diệp."
" sợ Tú Hồng phát hiện , nên mới nhờ   tay. Chỉ cần cô  gặp chuyện nhục nhã như thế, cô  sẽ  còn tâm trí nghĩ đến việc  học nữa!     là   với Tú Hồng, nên  sẽ cưới cô , dùng cả đời để bù đắp cho cô !”
Đến đây, trong lòng  như  vạn mũi d.a.o nhọn đồng loạt xoáy sâu  tim, khiến  đau đến  thể thở nổi.