Sau khi điều tra, phát hiện Lý Thu Diệp quả thực từng giấu giấy báo trúng tuyển của , lập tức quyết định đưa cô   thẩm vấn.
Tống Chí Dũng   Lý Thu Diệp  dẫn , sắc mặt tái xanh như sắt, vung tay định tát , nhưng  dân làng chặn .
Anh  đẩy  , túm lấy cổ tay , lôi  đến một nơi vắng vẻ, gằn giọng:
“Cô  gì mới chịu buông tha Thu Diệp? Cô cũng sống  , đương nhiên  bằng đại học   chẳng còn quý giá nữa.”
“Thu Diệp  trả giấy báo cho cô ,  cô cứ ép  quá đáng?”
 giật tay :
“Nếu     kịp phát hiện, các   trả  giấy báo cho  ?”
“Tống Chí Dũng, da mặt  đúng là dày!”
“   tha cho Lý Thu Diệp cũng    thể,   điều kiện.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tống Chí Dũng khoanh tay:
“Nói!”
    đầy căm hận:
“Trước    hại bố   thế nào, bây giờ     giải oan cho họ, trả  sự trong sạch cho bố  !”
Tống Chí Dũng như  bỏng, bật dậy hét:
“Không thể nào! Bố  cô…”
Dưới ánh  sắc bén của , ánh mắt   bắt đầu d.a.o động:
“ … Tú Hồng, cô là vị hôn thê của ,    hại bố  cô chứ?”
  lạnh:
“Đừng giả vờ nữa, Tống Chí Dũng!”
“Tối hôm đó  và Diêu Lâm  gì,  đều  thấy!”
“Diêu Lâm  tay sỉ nhục  là do chính  sai khiến!”
“Thủ đoạn của  thật ngoan độc, khiến Diêu Lâm    lời, mà    ,   em  nhất của …  đang âm thầm dòm ngó vị hôn thê của  !”
“Anh sai Diêu Lâm hủy hoại ,   bảo   báo cảnh sát bắt  .”
“Một mũi tên trúng hai đích,  trừ  ,  diệt  Diêu Lâm.”
“Anh đường đường chính chính mà đến với Lý Thu Diệp!”
Tống Chí Dũng tái mặt,    trúng tim đen, lập tức gào lên:
“Nhảm nhí!   từng  hại Diêu Lâm! …”
 khinh bỉ :
“Anh thầm yêu Lý Thu Diệp, nhưng nhà nghèo, tự    xứng.”
“Lại  cam lòng  cô  rơi  tay kẻ khác, nên mới vạch  âm mưu đê tiện !”
“Chúc mừng ,  thành công  đấy!”
“Diêu Lâm đáng lẽ vẫn  thể minh oan, nhưng chính   xúi   bỏ trốn.”
“Giờ thì  , dù     , cũng thành tội phạm truy nã!”
“Chính  là  khiến tội danh của    đóng đinh  gỡ !””
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-lai-thap-nien-70-toi-tu-choi-tinh-cam-gia-tao/7.html.]
Tống Chí Dũng giận đến mức hất tay bỏ :
“Tất cả đều là tưởng tượng của cô!”
Nhìn bóng lưng   rời ,  bình tĩnh  đầu,  to:
“Chú, thím, hai   hết  chứ?”
Sau bức tường thấp, bố  của Diêu Lâm bước , sắc mặt đen như tro tàn.
 tiếp tục:
“Bố   chính là  Tống Chí Dũng vu oan giá họa. Chỉ cần hai  giúp  minh oan cho bố , đổi ,  đồng ý cưới Diêu Lâm,  để lý lịch của    bôi đen.”
Bố  Diêu Lâm gật đầu đồng ý.
Họ  tìm  Diêu Lâm đang lẩn trốn, sống vất vưởng khắp nơi, nhưng do vẫn  truy nã,    dám lộ diện.
Trong mắt bố của Diêu Lâm ánh lên tia căm phẫn:
“Tống Chí Dũng dám giở trò hại con ,  sẽ  để yên!”
“Còn con tiện nhân Lý Thu Diệp ,  cũng  hết .”
“Lúc thằng Lâm chạy trốn, cô  còn ôm ấp Tống Chí Dũng,  coi nhà họ Diêu chúng   gì nữa!”
 thản nhiên :
“Trước khi  nhập học, hy vọng   tin  từ hai .”
14.
 cứ nghĩ Tống Chí Dũng sẽ đến cầu xin ,  ngờ mới ba ngày, Lý Thu Diệp   thả về.
Cô  đắc ý nghênh ngang đến  mặt  khoe khoang:
“Vẫn là  Tống  bản lĩnh, chỉ cần   một ca tiểu phẫu cho  , là lập tức   lo giúp   ngoài.”
“Còn cô  ? Chưa từng thấy ai hẹp hòi như !l
“Chỉ là quên  đưa cho cô tờ giấy báo thôi, mà cô cứ  loạn lên.”
“Cô  đậu đại học  chăng nữa thì  ,  Tống cũng  cần cô nữa!”
Trái tim  như rơi xuống vực thẳm.
Tống Chí Dũng học ngành y, kiếp  chính là bác sĩ ngoại khoa trứ danh, nổi tiếng một thời.
Những năm 70, bác sĩ giỏi trong nước vô cùng khan hiếm, chỉ cần   hé lộ một chút kỹ năng từ kiếp , sẽ  vô   nịnh bợ tranh giành.
Một  như  ,  kết  với giới quyền quý chẳng khó chút nào.
 đoán,   cố tình  tay mổ giúp , chính là để đổi lấy việc Lý Thu Diệp  thả .
Dù    học  , với tay nghề , bệnh viện cũng sẽ coi   như báu vật, sẵn sàng đặc cách nhận  .
 
Quả nhiên, vài ngày , giám đốc bệnh viện thành phố đích  đến làng, xử lý thủ tục tiếp nhận Tống Chí Dũng   việc.
Lúc Tống Chí Dũng đề xuất  đưa theo  nhà, dân làng ai nấy đều   bằng ánh mắt ngưỡng mộ:
“Đồng chí Đỗ đúng là  phúc! Có một vị hôn phu  rời  bỏ.”
“ thế,   gia đình cô  xảy  chuyện, cô   xuống nông thôn. Đồng chí Tống sợ cô  chịu khổ, nên tình nguyện xuống theo!”
“Cô  cũng   , dù từng  vấy bẩn, Đồng chí Tống cũng  ghét bỏ, chẳng màng danh dự, còn định đưa cô  về thành phố sống sung sướng!”
Nghe những lời bàn tán , gương mặt đang rạng rỡ của Lý Thu Diệp lập tức tái nhợt, nước mắt lưng tròng,  sang  Tống Chí Dũng đầy bi thương.