“Giật nhãn cầu!” – Bác sĩ Vương đột ngột cao giọng, âm điệu căng thẳng như thể nhãn cầu cũng run rẩy theo bệnh nhân, giật b.ắ.n lên mà – “A, thì cô là cái ?”
Nghe bác sĩ Vương buột miệng như , Tạ Uyển Oánh lập tức hiểu : Xem lúc bác sĩ Vương với chủ nhiệm Lữ phản đối khi cô nhắc đến kiểm tra nystagmus (giật nhãn cầu), mà đơn giản là… hiểu cô đang tiếng Anh. Không hiểu thì chỉ còn cách giả vờ như thấy, ngậm miệng cho qua.
Cũng gì lạ. Chủ nhiệm Lữ là bác sĩ thuộc thế hệ những năm 60-70, khả năng hiểu và tiếng Anh kém cũng dễ hiểu. Còn bác sĩ Vương, tuổi lớn hơn sư cô khá nhiều, mà đến giờ vẫn chỉ là bác sĩ điều trị nội trú, cũng đủ khả năng luận văn khoa học tới nơi tới chốn. Viết luận văn y học mà đăng lên các tạp chí quốc tế thì tiếng Anh là điều kiện tối thiểu.
Có lẽ đây chính là lý do khiến hai cô với vẻ chán ghét, cũng ưa gì đám sư của cô?
Ban tám năm là nơi tuyển học bá. Không đến kỹ thuật thao tác lâm sàng, chỉ xét khoản luận văn thuyết trình bằng tiếng Anh thôi, thì bọn cô cũng vượt xa hai . Thế nên Tào soái ca mới cử nước ngoài học tập, trở thành trọng điểm bồi dưỡng của ngành y trong nước. Muốn nước ngoài học, thông thạo tiếng Anh là yếu tố hàng đầu.
Cảm thấy bản lỡ lời, bác sĩ Vương vội vàng đưa tay che miệng, dáng vẻ đầy lo lắng liếc xung quanh. Vừa bắt gặp ánh mắt chủ nhiệm Lữ đang sang, ánh mắt đó rõ ràng là vui, khiến càng thêm thấp thỏm.
Chủ nhiệm Lữ đầu , ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tào Dũng, đó lia sang phía – chỗ Hoàng Chí Lỗi và Tạ Uyển Oánh – ánh mắt vẫn sắc bén đổi.
lúc ông sang, Tào Dũng liền xoay , mỉm chắn ngang tầm mắt, hỏi như khẳng định:
“Phải CT chứ, đúng , chủ nhiệm Lữ?”
Muốn sư sư gì? Tào Dũng vẫn giữ nụ nhàn nhạt, dùng che chắn ánh của đối phương.
Ánh mắt chủ nhiệm Lữ trầm xuống. Giờ nếu ông cần CT, thì chẳng khác nào tự vả mặt, xứng đáng bác sĩ. Mà gì thì , ông vẫn là bác sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-101-bac-si-lua-nguoi-cung-la-mot-loai-ky-thuat-song-3.html.]
Bệnh nhân đang hiện tượng giật nhãn cầu. Không thể nào CT kiểm tra. Hơn nữa, bệnh nhân nữ là phu nhân của Cục trưởng Trương.
“Làm!” – Một chữ phát từ miệng chủ nhiệm Lữ, nhưng ngữ điệu thì như đang miễn cưỡng thừa nhận.
“Anh gì cơ, chủ nhiệm Lữ?” – Bệnh nhân nữ xong thể tin tai , cuống đến độ túm lấy tay áo ông – “Anh từng với mà, khi gọi điện thoại đó! Nói là chỉ cần châm cứu hai mũi là thể về nhà! Anh là do chị họ giới thiệu mà, chị bảo là , là bác sĩ dễ chuyện!”
Ờ ha, là chuyện như . Dễ chuyện – nghĩa là bệnh nhân , chẳng cần quan tâm bệnh tình thực sự thế nào.
Nhóm sinh viên y khoa cạnh xong đều sững sờ, cảm thấy tình huống phá vỡ nhận thức của họ về nghề bác sĩ lâm sàng:
“Chuyện gì đang xảy trời?”
“Bác sĩ mà việc kiểu ?”
Chủ nhiệm Lữ câu đó dọa cho toát mồ hôi, vội vàng chối bay chối biến:
“ từng với cô như ! chỉ bảo cô đến bệnh viện kiểm tra thôi. Dù gì nhà cô cũng là cô chảy m.á.u mãi ngừng. chỉ thế thì chắc chắn đưa đến viện kiểm tra chứ!”
“Anh rõ ràng mà! Anh định đổ hết lên đầu hả?” – Bệnh nhân nữ tức đến độ bật dậy khỏi giường, đối chất rõ trắng đen. Không ngờ lên, cô liền loạng choạng, vững nổi, chân run rẩy như chính bản cô tự mô tả, thể nghiêng hẳn sang một bên.
Phiêu Vũ Miên Miên
Con trai cô thấy sắp òa:
“Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi?”