“Thi đại học là bước ngoặt của đời .”
Một câu khẩu hiệu đơn giản, in đậm băng rôn đỏ, treo cao bức tường dãy phòng học nơi tổ chức kỳ thi.
Phiêu Vũ Miên Miên
Tan học, Tạ Uyển Oánh xách cặp bước xuống cầu thang, vô tình đầu thấy dòng khẩu hiệu , trong lòng bỗng cảm thấy thật châm chọc.
Thì , một câu như , trong lòng một thầy cô chỉ là lời sáo rỗng. Với những học sinh như cô và Triệu Văn Tông, nếu từ tam lưu (hạng ba) vươn lên nhị lưu (hạng hai) là thành công quá sức tưởng tượng. Còn nếu mơ đến nhất lưu (hạng nhất), trong mắt những như Lưu Tuệ, họ chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Chẳng trách hôm , khi gặp cô – Tôn Dung Phương – buổi tối ở bệnh viện, dì họ Chu Nhược Mai chuyện gần như đầy ý châm chọc:
"Con gái một bác tài xe tải mà cũng đòi thi học viện y? Có đậu nữa thì cũng chẳng ai nâng đỡ, chẳng ai nhận, cùng lắm cũng chỉ chân chạy việc ở bệnh viện huyện thôi."
Trên đường về nhà, Tạ Uyển Oánh ghé qua một cửa hàng văn phòng phẩm, mua mấy cây bút dành cho thí sinh thi đại học, coi như chuẩn . Cô ngờ, bước chân nhà bao lâu, chủ nhiệm lớp tới tận nơi.
“Cô Tôn Dung Phương ơi, chủ nhiệm lớp đến tìm con gái cô !”
Tiếng gọi vang lên từ nhà hàng xóm sát vách. Trong bếp đang rửa rau, Tôn Dung Phương vội lau tay chạy tiếp đón, thấy con gái mới về đến liền thúc giục:
“Pha cho cô giáo chén nước con.”
Không ở trường con gái cãi với Lưu Tuệ , Tạ Uyển Oánh im lặng lùi bếp, đối diện.
“Cô giáo Lưu, mời , mời .”
Tôn Dung Phương niềm nở kéo ghế, mời khách quý .
Đây là đầu Lưu Tuệ đến nhà Tạ Uyển Oánh. Vừa bước , ánh mắt cô lướt một vòng khắp căn nhà nhỏ chỉ hơn 40 mét vuông, tường bong tróc, bàn ghế xiêu vẹo, nổi một chiếc ghế sô pha tử tế.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Tôn Dung Phương chột , nhớ đến việc hôm bà chị họ từ chối nhận hộp cam nhập khẩu, vội vàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-1414vi-me-phan-1.html.]
“Cô giáo Lưu, để mang cam cho cô ăn nhé, là cam nhập khẩu Sunkist đấy.”
“Không cần , đến là chuyện trao đổi rõ ràng với gia đình.” Lưu Tuệ từ chối thẳng thừng.
Cam gì mà cam – cô thậm chí lâu thêm một phút trong căn nhà tồi tàn . Tối qua cô đến thăm nhà Trương Vi – căn hộ rộng hơn trăm mét vuông trong khu chung cư cao cấp. So sánh mà , hai nữ sinh cứ như sống ở hai thế giới khác .
Tôn Dung Phương thấy giọng điệu là chuyện, trong lòng lập tức thấp thỏm:
Con gái sắp thi đại học , chuyện gì xảy ?
“Cô giáo, chuyện gì cô cứ .”
Tôn Dung Phương dè dặt hỏi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Giáo viên mà chủ động đến nhà học sinh, phụ nào chẳng thấy lo?
“Gia đình cô Tạ Uyển Oánh điền nguyện vọng thi trường nào ?” Lưu Tuệ hỏi.
“Nó thi học viện y.” Tôn Dung Phương nhớ giấc mơ của con gái.
“ ủng hộ em nó thi học viện y. thật, với thành tích hiện tại của Tạ Uyển Oánh, nếu đậu trường y ở tỉnh lị thì cũng là quá sức . theo đánh giá của các thầy cô, em khó đậu. Vì chúng thống nhất cho rằng em nên thi một trường sư phạm gần nhà thì sẽ phù hợp hơn.”
Trong bếp, Tạ Uyển Oánh lặng ấm nước đang sôi, lòng vững như núi. Cô rõ hôm nay Lưu Tuệ tới đây chỉ để trút cơn tức trong lòng, nhưng – nguyện vọng điền xong, thể sửa nữa, cũng ai quyền can thiệp.
“Vậy …” Giọng Tôn Dung Phương nhỏ hẳn . Lời của cô giáo chẳng khác gì lời bà chị họ hôm , cô cũng lường .
“Vấn đề là…” Lưu Tuệ tiếp tục, “Tạ Uyển Oánh nhất quyết điền ngành y Đại học Quốc Hiệp. Cô đấy, đó là trường y hàng đầu cả nước, mỗi năm chỉ tuyển mười thí sinh.”
Tôn Dung Phương sững , ngẩng đầu lên:
Thì con gái thật sự điền nguyện vọng mà hôm khiến bà chị họ tức giận đến xanh mặt . Không hiểu , trong lòng cô dâng lên một cảm giác… vô cùng tự hào.