Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 36: [36] Bệnh đường hô hấp (Phần 3)

Cập nhật lúc: 2025-08-01 03:39:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ông tìm cô ?"

"Không đang học ở Học viện Y Thủ đô ? Nghe đang thực tập lâm sàng, còn theo giáo sư thủ thuật khai căn, tìm cô , xem thể nhờ khám giùm , cổ họng đau quá." – bà Phương .

"Vậy bà tiện thể lấy giúp ít thuốc luôn." – ông Phương cũng lên tiếng, cảm thấy trong mệt mỏi, đưa tay sờ trán, thấy âm ấm, cả bữa sáng cũng chẳng ăn.

Bà Phương lập tức chạy thùng xe tìm .

Bên , Tôn Dung Phương do con gái chuẩn cho áo len cổ lọ bên trong áo khoác, nên cả đêm ngủ thoải mái, quá lạnh cũng chẳng nóng. Sau khi tỉnh dậy, bà uể oải vươn vai, cả dễ chịu, chỉ là phần cổ mỏi một chút.

Vừa tỉnh dậy, bà phát hiện ông Phương hình như gì đó . Bà ông, hỏi:

"Ông cảm ?"

"Chứ bà ?" – ông Phương hỏi .

"Đương nhiên là ." – Tôn Dung Phương đáp – "Con gái chuẩn cho áo len cổ lọ, mặc là đủ ấm."

"Không nóng ?" – ông Phương nhớ tối qua bà than nóng với cái áo bông, kinh ngạc khi thấy hai con chỉ mặc áo lông mà lạnh.

"Không nóng." – Tôn Dung Phương đáp, thấy chiếc áo khoác bông của hai vợ chồng ông Phương vắt ghế, ngạc nhiên – "Trời đất ơi, đến mùa đông mà hai mặc đồ dày như thế ?"

Lời khiến vợ chồng ông Phương chút khó chịu như chê là ngốc. Ông Phương đỏ mặt, nổi giận :

"Thì nào? Trời lạnh, mặc áo bông dày thì , còn hơn cái áo len mỏng manh của bà, đúng là ngốc nghếch."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-36-36-benh-duong-ho-hap-phan-3.html.]

Lúc , Tạ Uyển Oánh dậy sớm hơn một chút, nhân lúc dừng ở trạm giữa đường xuống tàu mua ít bánh bao mang về. Nghe mắng là "ngu", cô hai lời, bước tới mặt ông Phương, thẳng:

"Ông mặc đồ dày như , lúc thì cởi, lúc mặc , dễ cảm lạnh đấy. đoán ông cảm . Những bệnh đường hô hấp như cảm cúm thường dễ bùng phát mùa thu ở miền Bắc."

Ông Phương thấy bản và vợ đúng là dấu hiệu cảm cúm, trúng tim đen, càng thấy mất mặt, tức tối :

"Cô chẳng qua chỉ là sinh viên y khoa, học xong mà bày đặt nọ. Đợi bác sĩ thật , xem cô còn dám !"

Vừa , bà Phương tìm trở về, phía còn dẫn theo hai phụ nữ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Một búi tóc cao, mặt tròn phúc hậu, chừng 40 tuổi. Người còn buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính, mặc váy nhã nhặn, trẻ hơn, hai mươi mấy tuổi. Nhìn là ngay đây là hai con mà bà Phương nhắc đến, chắc là sinh viên y.

"Bác sĩ Lâm và tới ." – bà Phương với chồng – "Bác sĩ Lâm lắm, tin tụi cảm là tới xem ngay."

" lúc lắm! với bà mà – bác sĩ Lâm, từ tới, cứ bảo mặc áo bông dễ cảm, bảo cứ mặc – cởi sẽ dễ cảm hơn. Bác sĩ là chuyên môn, bác sĩ giúp xem, đúng ?" – ông Phương lập tức sang hỏi gọi là bác sĩ Lâm.

Người tên là Lâm Lệ Quỳnh. Vừa qua, Tạ Uyển Oánh ngay, nhiều nhất cũng chỉ là sinh viên năm ba, năm tư thực tập lâm sàng. Kinh nghiệm thực chiến chắc chắn còn non. Tuy nhiên, nếu thực sự là hiểu và học hành đàng hoàng, lẽ nhận rằng nhận định của cô là chính xác.

Trước ánh mắt chờ đợi của vợ chồng ông Phương, Lâm Lệ Quỳnh đỡ gọng kính một cách nhã nhặn, mở miệng:

"Những điều cô ... chính xác."

"Thấy !" – ông Phương như trút cục tức, hả hê la lên.

Tôn Dung Phương sững tại chỗ.

Có ý gì đây? Con gái bà – một sinh viên y khoa – sai ?

Loading...