Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 47: Chia ly và khởi hành (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-01 03:39:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cũng , chỗ yên tĩnh.” Tôn Dung Phương với con gái.

Tạ Uyển Oánh gật đầu tán thành.

Hai con mở khóa bước phòng ký túc xá. Bên trong hai chiếc giường tầng, bốn ở chung nhưng hiện tại thấy bóng dáng ai. Không rõ là các bạn tân sinh viên khác đến, đến nhưng đó.

Một chiếc giường trải sẵn nệm và màn, chắc là ở.

Tạ Uyển Oánh chọn một chiếc giường tầng trong hai giường còn , vì giường yên tĩnh hơn, thuận tiện học tập. Cô cùng trải ga, sắp xếp nệm và gối cho gọn gàng.

Phiêu Vũ Miên Miên

Những vật dụng như thau, chậu… cần căng-tin trong trường mua. Hai con định nhân lúc ăn cơm trưa sẽ tiện đường ghé qua đó để sắm nốt những đồ dùng sinh hoạt cần thiết.

Do mất chút thời gian tìm ký túc xá, khi hai con đến nhà ăn thì gần như hết thức ăn, chỉ còn cơm nguội và chút canh cặn.

“Thấy , . Sau gặp tình huống như thì nhớ ngoài ăn chút gì lót , ?” Tôn Dung Phương nhắc nhở con gái nên vì học hành mà bỏ bê sức khỏe.

Tạ Uyển Oánh ngoan ngoãn gật đầu, tiếp thu lời dạy.

Ăn trưa xong, hai con dạo quanh cửa hàng trong trường. Thấy giá cả ở đây khá đắt, họ quyết định siêu thị bên ngoài mua đồ. Sau khi chuẩn xong bộ vật dụng sinh hoạt cho con gái, Tôn Dung Phương cảm thấy chuyến của cũng coi như thành nhiệm vụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-47-chia-ly-va-khoi-hanh-2.html.]

Không còn việc gì cần lo, các thầy cô trong trường trông vẻ cũng bụng, nên Tôn Dung Phương quyết định về nhà theo đúng kế hoạch — sáng mai bắt tàu hỏa trở về. Ở nhà, con trai nhỏ học hành , chồng đáng tin, việc đành một bà lo liệu.

“Nếu ba con bớt khiến khác lo một chút thì thể ở với con thêm vài ngày .” Khi Tôn Dung Phương những lời , trong giọng giấu nỗi áy náy. Con gái đầu xa nhà, một đến nơi đất khách quê để học hành, nhất định sẽ lúc cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Những lúc như thế cần bên cạnh. chồng gì cùng đứa con trai trưởng thành , bà thể rời .

“Mẹ, . Mẹ về , con thể tự lo .” Tạ Uyển Oánh , nắm lấy tay , giống như hồi còn bé.

“Được . Đêm nay con ở với một đêm nữa nhé.” Tôn Dung Phương vỗ nhẹ mu bàn tay con gái, dịu dàng trấn an.

Hai con cùng về nhà khách. Trong lòng Tạ Uyển Oánh hiểu rõ, đêm nay qua , sẽ là một thời gian dài nữa cô mới gặp . Về lẽ cũng sẽ thường xuyên như , vì ngành Y cô theo học kéo dài tận tám năm. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả — tiếc nuối, buồn bã.

Trước khi rời xa con gái, Tôn Dung Phương càng nhiều điều cho con càng . Sau bữa tối, rảnh rỗi việc gì , bà liền cầm bàn chải chà giày cho con.

“Mẹ, để con tự .”

“Con cứ yên đấy. Mẹ mà gì thì thấy bứt rứt lắm.” Tôn Dung Phương đẩy con về chỗ , tự bắt tay chà giày thật mạnh.

Có lẽ chỉ khi bận rộn, bà mới tạm thời quên nỗi buồn vì con gái rời xa vòng tay để trưởng thành. Tôn Dung Phương rõ, sớm muộn gì con cũng lớn lên và rời . Là , bà cần dũng cảm đối mặt và chấp nhận điều đó.

Khi bận rộn, Tạ Uyển Oánh xuống sắp xếp hành lý giúp chuẩn về nhà, nhét thêm mấy gói mì tôm túi xách của bà. Cô còn cẩn thận rửa sạch ly, xếp gọn khăn mặt, giấy lau và những vật dụng khác.

Cả một đêm, hai con cứ mà lặng lẽ bận rộn — lo cho đối phương, kẻ chuẩn . Thời gian lặng lẽ trôi qua nhanh.

Loading...