“ vẫn giữ nguyên câu đó, bất kể thế nào, chẳng may nguồn gan , hai các đừng để xảy chuyện gì đường,” Đào Trí Kiệt với hai họ, một thái độ khác hẳn với sự ôn hòa thường ngày, là giọng điệu lệnh nghiêm túc.
Hà Quang Hữu cầm vé máy bay , đưa cho Khâu Thụy Vân, cẩn thận dặn dò: “Đây là vé máy bay và về của hai . Chuyến bay đêm nay lúc 1 giờ rưỡi. Xe cấp cứu sẽ xuất phát từ phòng cấp cứu lúc 11 giờ, đưa các đến sân bay thủ đô , các mang theo vali, bay năm tiếng rưỡi mới đến đích đến, đó nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện đối diện.”
“Bệnh viện đối diện xe cấp cứu đến sân bay đón chúng ?” Khâu Thụy Vân hỏi.
“Chắc là . Cậu đấy, chắc chắn chỉ một cơ quan. Chúng lấy gan, các bệnh viện khác lấy thận, phổi, giác mạc. Bệnh viện họ lấy nhiều xe cấp cứu như để đưa đón . Các tự gọi taxi ,” Hà Quang Hữu .
Khâu Thụy Vân tiên cất vé máy bay , bắt đầu hành trình, trong lòng chút căng thẳng. Bởi vì thời gian di chuyển đường vượt quá thời gian của tất cả các nhiệm vụ từng thực hiện đây, một cấp độ từng . Mỗi năm nguồn gan thể dùng để ghép quá ít, nếu giành lấy, tương đương với việc mặt bệnh nhân của từ bỏ, vi phạm y đức.
“Cậu dẫn theo cô , đường càng cẩn thận hơn một chút,” Hà Quang Hữu vỗ vai , với giọng điệu giống Đào Trí Kiệt nhưng trầm hơn.
Khâu Thụy Vân gật gật đầu. Có thể , đổi .
Một cô gái, hơn nữa còn là học sinh, chạy bộ chắc chắn nhanh bằng . Nếu cô đường xảy chuyện gì, khó ăn với .
Cuối cùng Khâu Thụy Vân đổi kế hoạch dẫn , là vì thấy ánh mắt khao khát của Tạ Oánh Oánh.
Vân Vũ
Đối với cô, đó là một cơ hội học tập quá quý giá, nếu bỏ lỡ thì e rằng còn. Đây là cơ hội mà sinh viên thực tập và kiến tập bình thường , là Đào Trí Kiệt cố ý dành cho hai mới thực lực mạnh.
Chi phí của hai mới bệnh viện duyệt để báo cáo chi phí dạy học. Vì , bệnh viện bồi dưỡng một bác sĩ trẻ tiêu tốn nhân lực, vật lực, tài lực, gần như dốc hết tâm huyết, gánh vác nhiều nguy hiểm, thật dễ dàng.
“Đã sắp xếp thời gian nghỉ bù cho các . Chiều nay các nghỉ, về ngủ, nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần để tối nay xuất phát,” Hà Quang Hữu cuối cùng đuổi họ về để nghỉ ngơi thật .
Thế là, Tạ Oánh Oánh buổi chiều về ký túc xá trường học ngủ. Khâu Thụy Vân bảo cô tối 10 rưỡi đến phòng cấp cứu bệnh viện gặp mặt.
Hơi khó ngủ, cô lăn qua lộn giường. Lần đầu tiên trong đời hộ tống cơ quan cấy ghép, khiến tâm trạng cô phấn khích mong chờ.
Khoảng hơn 5 giờ chiều, cô đến nhà ăn của trường đánh cơm. Vừa ăn, lật xem tin nhắn mà Hoàng gửi đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-697-cap-do-chua-tung-co.html.]
Hoàng Chí Lỗi: Cuối tuần ăn gì ở nhà Tào? Em , sẽ mua.
Tạ Oánh Oánh: Em ăn gì cũng .
Hoàng Chí Lỗi: Ăn thịt bò ? Anh mua chút về chúng cùng ăn lẩu thịt bò ở nhà Tào.
Tạ Oánh Oánh: Em cần mua gì mang qua ? Mua đồ uống ? Anh Tào với Hoàng thích uống đồ uống gì? Kiện Lực Bảo? Hay là Vương Lão Cát?
Hoàng Chí Lỗi: Không cần cần. Nhà Tào đồ uống cả thùng, chúng cần mua.
Xem Hoàng là khách quen ở nhà Tào, nắm rõ tình hình vật tư trong nhà Tào như lòng bàn tay.
Tạ Oánh Oánh nghĩ một lát: Em mua chút trái cây mang qua, em xem thị trường dưa hấu .
Hoàng Chí Lỗi: Anh Tào hỏi qua em ăn kem . Em thích ăn kem vị gì?
Như thường lệ, Tào hiểu tâm lý con gái thích ăn đồ ngọt.