Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tại quân khu  tám, thành phố Hoài Hải, tỉnh H.
Quân đoàn 108, căn tin quân đội.
Nga
Yến Thiếu Ngu  lặng lẽ một góc,  mặt là hộp nhôm đựng thức ăn. Anh mặc quân phục hải quân màu xanh thẫm, đội mũ quân đội cùng màu. Khuôn mặt  tuấn nhưng lạnh lùng, dáng vẻ cô độc   một ai bên cạnh khiến  trông  vẻ quái gở lạnh nhạt .
Bất quá , dù   cố gắng  gây sự chú ý , vẫn  tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ của những  xung quanh. Ai nấy  ngang qua đều ngoái đầu ,  ít  bàn tán xôn xao.
"Người  chẳng  thiên tài b.ắ.n s.ú.n.g đó ? Bắn  trượt phát nào!"
" !       chuyển tới quân khu,  đầu   xuất hiện ở quân khu chính là mang theo cả  thương tích, nổi tiếng lắm."
"Cũng    đắc tội ai ? Chắc là trốn đến nơi đây lánh nạn đấy nhỉ?"
"Chậc, đồng nhân bất đồng mệnh . Người   đầu trong nhóm tân binh, chính là vương , hiện tại tránh hoạ thì thế nào ? Vương thì ở chỗ nào cũng  thể  vương chỉ là thời gian sớm  muộn mà thôi , bằng  bản lĩnh  , chắc chắn sẽ  ngày    trở về dẫm kẻ thù  chân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1159.html.]
"..."
Những lời bàn tán tuy  nhỏ, nhưng Yến Thiếu Ngu  mắt điếc tai ngơ , chả mảy may phản ứng gì , coi như   thấy. Anh ăn uống qua loa,  đó  dậy rửa sạch hộp cơm nhôm  rời khỏi căn tin.
Ánh mắt   vẫn dõi theo bước chân , song    cần kiêng dè chính chủ ở đây , âm thanh bàn tán càng lớn hơn. Trong đó  những âm thanh ngưỡng mộ , cũng  những âm thanh chế giễu,  thấp để che đậy sự ghen tị , tự ti trong lòng . Nếu   trong quân khu là  quy định thời gian giới nghiêm,  lẽ câu chuyện của họ vẫn còn  thể tiếp tục  lâu nữa .
Yến Thiếu Ngu trở về ký túc xá. Tân binh ở chung tám  một phòng. Phòng  xây bằng đất,  thể xem là , nhiều nhất chỉ  thể chắn gió, còn giữ ấm thì   . Mặt đất gồ ghề, mỗi bước  bụi bốc lên mù mịt, điều kiện sinh hoạt vô cùng kham khổ.
Thế nhưng, Yến Thiếu Ngu  thích nghi  ,  hề  một lời phàn nàn.
Trong phòng lúc  chỉ  một  khác. Anh  đang   giường gặm bánh ngô. Nghe tiếng động,   xoay , dùng giọng điệu  quen gọi:
"Này Thiếu Ngu, mai là đêm giao thừa ,  đoán xem quân đội  cho nghỉ nửa ngày  ít nhất là cho đồ ăn ngon ?"