Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bạch Mân ngừng  một chút, giọng  càng trở nên lạnh lùng và bình tĩnh: “Từ ngày cháu   ở bệnh viện huyện, mỗi tháng tiền lương đều do Từ Đông Mai cầm sổ lĩnh về. Cháu thậm chí  từng  chạm  dù chỉ một đồng, mà  chạm   , cũng  kịp ủ ấm tay a ! Những năm qua,  tiền cháu kiếm  cũng đủ để trả  cái gọi là ơn nghĩa mà họ dành cho cháu.”
“Bây giờ  chuyện  rõ ràng , chú còn  hiểu ? Bọn họ căn bản  xem cháu là  , mà chỉ là một món hàng để trao đổi, bán  để đổi lấy chút lợi ích cuối cùng.  ngay cả khi cháu thực sự kết hôn theo ý họ, thì đó cũng   là kết thúc. Chú hiểu rõ bản tính của họ mà—họ sẽ  bao giờ buông tha cháu. Hết   đến  khác, họ sẽ tìm đến, bòn rút, đòi hỏi, khiến cháu chẳng khác nào con rối  giật dây, cuộc sống chỉ càng thêm ngột ngạt và khốn khổ. Sau đó , cháu  chỉ  thể tiếp tục nhẫn nhịn, để   vắt kiệt đến tận  thở cuối cùng ? Hoặc là , lúc  đây , cháu  thể tự cứu lấy . Thay vì kéo dài sự dày vò   hồi kết, chi bằng d.a.o sắc chặt đay rối , một nhát d.a.o sắc bén hạ xuống dứt khoát cắt đứt  ràng buộc. Chỉ  như , cháu mới  thể thực sự sống tiếp.”
Bạch Mân  dứt lời,  gian trở nên yên lặng như tờ.
Cô khẽ , mái tóc rối bời khiến gương mặt cô thêm phần tiều tụy và tuyệt vọng. Cô gằn từng chữ, giọng  lạnh lẽo như băng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1239.html.]
“Bí thư chi bộ, cháu  chịu đựng đến tận cùng ! Nếu hôm nay chú  giúp cháu, thì một ngày nào đó, khi bọn họ  giày vò cháu,  lẽ cháu sẽ  còn đủ sức nhẫn nhịn nữa. Cháu sẽ cùng bọn họ đồng quy vu tận ! Cho dù  xuống địa ngục cháu cũng sẽ tự tay kéo bọn họ cùng  ! Thà rằng tất cả đều sụp đổ, còn hơn  tiếp tục sống trong nỗi đau triền miên, tuyệt vọng  lối thoát !”
Con thỏ nóng nảy còn sẽ cắn , cẩu nóng nảy còn sẽ nhảy tường.
Nga
Huống chi, cô   thú vật—mà là một con  , sống sờ sờ , bằng xương bằng thịt ,  cảm xúc ,  suy nghĩ .
Lời  của Bạch Mân khiến Lưu Kiến Quốc chấn động. Khi đối diện với ánh mắt lạnh băng và quyết tuyệt của cô, ông  cô  hề  dối. Nghĩ đến những chuyện  xảy  trong suốt những năm qua, cộng với bi kịch đêm nay mà Bạch Mân  chịu, ông  khỏi thở dài.