Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Dù Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài đều  bận tâm đến quá khứ của cô, nhưng cô vẫn lo lắng. Cô sợ Cố Chí Phượng sẽ ghét bỏ, sợ rằng  sẽ cảm thấy việc cưới cô về chẳng khác nào mang theo điều tiếng, để  một ngày nào đó, nhà họ Cố sẽ  hối hận vì cánh cửa  từng mở  đón cô bước .
Khi về đến nhà, họ  thấy Cố Chí Phượng đang   đầu giường đất. Trong tay ông cầm quả chó chó, ánh mắt hiền từ  hai . Nụ   gương mặt ông toát lên vẻ ấm áp,  hề  chút hiếu kỳ về việc Bạch Mân trở . Rõ ràng ông   chuyện xảy  trong đêm nay.
Dù Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài  bận tâm về chuyện xảy  đêm nay , nhưng Bạch Mân vẫn  thể yên lòng. Cô bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Đình Hoài,  mượn  ấm từ bàn tay  để lấy  bình tĩnh , nhưng lúc  đây , khi  đối mặt với cha của  thương , nó cũng  đủ xua  nỗi bất an trong lòng Bạch Mân .
Lòng bàn tay cô rịn mồ hôi, trái tim đập dồn dập.
Nga
Cô lo sợ Cố Chí Phượng sẽ  chấp nhận , sợ rằng trong mắt ông, một  con dâu  mang tai tiếng như cô sẽ là nỗi ô nhục. Sợ ông cho rằng rước một  con dâu như cô về Cố gia sẽ trở thành trò  cho thiên hạ, sẽ    chỉ trỏ  rằng gia môn bất hạnh .
Nếu thật sự như , liệu ... ông  đồng ý cho cô bước chân  cửa  ? Liệu cô  trở thành vết rạn trong gia đình họ  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1258.html.]
Những suy nghĩ  như móng vuốt vô hình siết chặt lấy tim cô, khiến cô nghẹt thở. Nỗi lo sợ len lỏi trong từng góc nhỏ của tâm trí, khiến cô  dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Cố Chí Phượng, chỉ sợ trong đó sẽ  sự ghét bỏ, thất vọng mà cô  dám đối diện, cũng khiến bước chân của cô như nặng ngàn cân ,  thể nhấc lên nổi .
Cố Chí Phượng dường như nhận  sự căng thẳng của Bạch Mân, bèn bật  sảng khoái. Giọng ông trầm , dịu dàng, mang theo sự bao dung hiếm thấy:
"Tiểu Bạch , nếu  đến  , thì từ nay cứ yên tâm ở  đây, đừng sợ. Về ,  chính là cha của con, là cha ruột của con!"
Những lời  vang lên đầy khí phách, như một sự khẳng định chắc nịch, một lời hứa che chở. Câu  đơn giản nhưng  như một dòng nước ấm chảy  lòng Bạch Mân, khiến cảm xúc vốn  cố kìm nén bỗng chốc vỡ òa.