Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Vạn Thanh Lam lặng lẽ  suy nghĩ một lúc ,   tại  trong tâm trí cô  vô tình hiện lên hình bóng của Hoàng Bân Bân . Cô mím môi, thầm mắng một câu,  vội vàng xua đuổi những suy nghĩ   khỏi đầu.
Nếu  quyết định, thì  còn đường  . Mối quan hệ giữa cô và Hoàng Bân Bân   đổi , dù bây giờ bọn họ vẫn  thể  bạn bè , nhưng chắc chắn  thể như xưa  nữa .
Nga
Đột nhiên, ánh mắt của Vạn Thanh Lam sáng lên, như  nghĩ đến điều gì thú vị. Cô  ghé sát , thần bí  Cố Nguyệt Hoài, :
“Có chuyện , cô  ? Đây là tin đồn mới nhất, liên quan đến giáo viên lớp học ban đêm của chúng !”
Cố Nguyệt Hoài ăn xong miếng mì cuối cùng, thong thả nhấp một ngụm canh,  nhướng mày:
“Giáo viên lớp học ban đêm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1290.html.]
Cố Nguyệt Hoài thật sự   chuyện . Lúc  khi  Vạn Thanh Lam nhắc đến lớp học ban đêm, cô cũng chỉ cảm thấy đó là một thông tin bình thường, chẳng  gì đặc biệt. Tuy nhiên, khi nghĩ kỹ , nếu    thể  lão sư lớp học ban đêm, giảng dạy cho các viên chức, thì chắc chắn     chút tư lịch. Ít nhất cũng  là một   trình độ,  thể chỉ là một sinh viên bình thường.
Trong kiếp , cô chỉ học đến cấp trung học cơ sở tại công xã , nhưng vì  cảnh khó khăn và áp lực cuộc sống khi đó , cô   bỏ dở giữa chừng,   cơ hội  thành việc học. Mỗi khi nhớ , cô  cảm thấy tiếc nuối vô hạn. Sự thiếu thốn về kiến thức  khiến cô đánh mất  ít cơ hội, khiến những cánh cửa mà cô  thể bước qua ngày càng hẹp . Những công việc , những mối quan hệ  thể  đổi cuộc đời, tất cả đều  ngoài tầm với của cô vì cô   đủ nền tảng,  thể theo kịp những yêu cầu của xã hội.
Cũng một phần là vi như  , cho nên cô mãi mãi  thể đấu  Điền Tĩnh , tuỳ ý cô  sắp đặt cuộc đời  !
Cô còn nhớ mãi cảm giác khi đó .
Cảm giác bất lực mỗi khi thấy những  xung quanh  tiến lên, trong khi cô vẫn  vật lộn với những điều đơn giản nhất,  đẩy cô  một góc tối tăm của sự tiếc nuối.
 kiếp , cô   lặp  sai lầm đó. Cô quyết tâm  đổi, kiên trì học hỏi để  bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, vì cô hiểu rằng thiếu kiến thức chẳng khác gì  đóng chặt trong một chiếc lồng,  thể vươn  thế giới rộng lớn ngoài .
Cô sẽ  để bản    sống trong sự hối hận mãi nữa.