Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hai ngày , so với cả một đời chịu đựng, thật quá đỗi ngắn ngủi.  chính vì ngắn ngủi, nó càng trở nên đáng quý. Và ngay lúc  đây, cô mới thực sự hiểu thấu một điều—những gì  đẽ nhất  đời cũng là những thứ mong manh nhất. Chỉ cần lơ là một chút, chúng sẽ dễ dàng  tước đoạt khỏi tay cô, như thể  từng tồn tại.
Từ Đông Mai thấy Bạch Mân vẫn  yên,   nửa điểm  bước tới, lửa giận trong mắt bà  lập tức bùng lên. Đôi lông mày dựng ngược, giọng the thé quát lớn:
"Lại đây!"
Bà  tức giận đến mức   run rẩy, một  nghẹn  trong lồng ngực, cảm giác như  ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Nhục nhã, giận dữ, căm hận—tất cả hòa lẫn, suýt nữa khiến bà  mất kiểm soát.
Bạch Mân dám chống  bà  ?
Bạch Mân dám   lời ?
Quên   ? Là ai cho cô  ăn? Là ai cho cô  mặc? Là ai nuôi cô  khôn lớn? Không  bà , liệu cô   sống đến ngày hôm nay ?
Nga
Vậy mà bây giờ,  mặt bao nhiêu , cô  dám bày  bộ dạng đó với bà  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1339.html.]
Từ Đông Mai  chằm chằm  Bạch Mân, mắt rực lên lửa giận.
Bà  nghiến chặt răng, móng tay cắm sâu  lòng bàn tay đến phát đau. Từng  thở đều nặng nề, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, hận  thể lao lên mà giáng cho cô  mấy cái bạt tai, đánh cho cô  nhớ —rốt cuộc ai mới là   quyền quyết định cuộc đời cô !
Bạch Mân giữ vẻ mặt lãnh đạm, hàm răng khẽ siết chặt, giọng  tuy nhẹ nhưng  vô cùng kiên định:
“Bí thư chi bộ  cấp giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ, con dấu cũng   niêm phong. Ta cũng  đăng báo  《 quần chúng nhật báo 》 . Từ nay về , giữa chúng   còn liên quan gì nữa.”
Cô dừng  một chút, ánh mắt quét qua những gương mặt  mặt,  tiếp tục , từng chữ từng câu rõ ràng như đinh đóng cột:
“Từ giờ phút ,  là một  tự do,  còn là con gái của Bạch gia nữa.”
Cô  thẳng  Từ Đông Mai, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng khó che giấu:
"Các  kéo đến đây rình rang như , chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích.  bao nhiêu năm nay, từng đồng tiền cô kiếm ,  thiếu một xu, đều dốc hết  trong nhà."
"Mỗi ngày, trời  sáng    dậy, tay chân bận rộn nấu cơm, giặt giũ, quét tước nhà cửa. Cơm nước xong  vội vàng lao  ngoài  việc, bất kể nắng mưa, bất kể vất vả. Mùa hè nắng cháy da, mùa đông gió lạnh thấu xương, cô vẫn cắm cúi kiếm tiền, chẳng dám than vãn một lời."