Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Tối về,  kịp thở một  coi như nghỉ ngơi ,   lo dọn dẹp, khâu vá, hầu hạ từng  một trong nhà. Ngày  qua tháng khác,  ngủ còn muộn hơn chó, dậy còn sớm hơn gà, quần quật từ sáng đến khuya, đến mức bản  cũng chẳng khác gì cái bóng trong chính cuộc đời ."
"Vậy mà,  nhận   gì? Chỉ là sự lạnh nhạt, những lời trách móc nặng nề, những ánh mắt coi thường như thể cô chẳng khác nào kẻ ăn nhờ ở đậu trong chính ngôi nhà mà  từng hết lòng tận tụy, cúc cung cống hiến !"
Nga
"Thế mà bây giờ, các  còn  mặt mũi kéo đến đây,  như  mới là  nợ nần các   ?"
"Việc   , các  nhặt  nuôi  , bao nhiêu năm qua tiền lương đưa cho các  , hẳn là cũng đủ  . Hơn nữa , chuyện    cũng   nhắc  nữa , các  về  "
Bạch Mân cất giọng ôn hòa, nhưng trong ánh mắt  ánh lên sự kiên định hiếm thấy. Giữa bao ánh  đổ dồn về phía , cô vẫn  vững,  chút do dự  sợ hãi. Cô  còn là Bạch Mân của ngày xưa— luôn nhẫn nhịn cúi đầu, cam chịu  phận.
Những  đến hóng chuyện  về câu chuyện của cô qua lời kể cô ở vốn đến đây mang tâm lý tò mò  chuyện gì xảy  , lúc đầu còn  hiểu rõ sự tình, giờ phút  đều nhận  một điều: Có lẽ, việc Bạch Mân thoát khỏi gông cùm xiềng xích của quá khứ, rời khỏi gia đình đó, chính là điều   nhất đối với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1340.html.]
Bạch Mân cất giọng ôn hòa, nhưng trong ánh mắt  ánh lên sự kiên định hiếm thấy. Giữa bao ánh  đổ dồn về phía , cô vẫn  thẳng,  một chút do dự  e sợ. Cô  còn là Bạch Mân của ngày xưa— luôn cúi đầu nhẫn nhịn, cam chịu  phận mà  dám phản kháng.
Những  xung quanh, ban đầu chỉ đến hóng chuyện với tâm lý tò mò,  cô  mà dần vỡ lẽ. Lúc đầu, họ còn  hiểu rõ sự tình, nhưng đến giờ phút , ai nấy đều nhận  một điều: Bạch Mân rời khỏi gia đình đó chính là lựa chọn đúng đắn nhất.
Sau khi cô dứt lời, trong đám đông bắt đầu vang lên những tiếng bàn luận:
“Cô gái nhà họ Bạch    lý. Nếu   giấy tờ cắt đứt quan hệ, dấu đỏ cũng đóng, báo cũng  đăng, thì rõ ràng hai bên chẳng còn liên quan gì nữa. Vậy mà bây giờ còn kéo  đến đây gây náo loạn, chẳng  là vô lý  ?”
“Ai… Bạch Mân cũng thật đáng thương, bao nhiêu năm qua  chịu bao khổ sở…”