Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Từ Đông Mai  giữa đám đông, sắc mặt tái mét. Bà  siết chặt nắm tay, móng tay bấu  lòng bàn tay đến mức đau nhói, nhưng vẫn  thể che giấu  cơn giận dữ đang sục sôi trong lồng ngực. Mọi chuyện  nên diễn  thế ! Bạch mân đáng lẽ  là kẻ  chỉ trích,  lên án,  xem như một đứa con bất hiếu! Vậy mà bây giờ,  những  ai lên án Bạch Mân, mà còn     bênh vực nữa!
Có điều , hôm nay bà  hùng hùng hổ hổ dẫn  đến đây   là để  những điều vô nghĩa   xám xịt dẫn  rời  !
Bà   nuôi nấng Bạch Mân suốt từng  năm, vật chất và công sức bỏ   ít  ,  mà bây giờ Bạch Mân đủ lông đủ cánh  cứ thế phủi đ.í.t  lưng  là xong  ?
Ân tình của bà   ?
Nga
Ân tình của bà  ở chỗ nào  ?
Chỉ dựa  chút tiền Bạch Mân kiếm  trong mấy năm nay, liệu  thể bù đắp  công lao nuôi dưỡng của nhà họ Bạch  ?
Tưởng dễ dàng cắt đứt quan hệ với Bạch gia như  ? 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1342.html.]
 là  mơ !
Tuy nhiên, Từ Đông Mai cũng là kẻ  ánh mắt và đầu óc . Nhìn thấy ánh mắt của những  xung quanh dần  đổi, từ thờ ơ xem kịch vui chuyển thành sự bất mãn với , bà  liền ép bản  nuốt xuống cơn giận, lập tức chuyển sang chiến thuật mềm mỏng.
“Bạch Mân, bây giờ con trưởng thành , cánh cũng  cứng cáp, nên  còn cần  quản nữa đúng ?” Bà  thở dài, giọng điệu đượm vẻ đau lòng xen lẫn bất lực. “Vì một  đàn ông mà dứt khoát cắt đứt với gia đình, con  từng nghĩ đến hậu quả ? Con dám chắc cả đời   sẽ đối xử  với con ? Nếu một ngày nào đó   lòng đổi , con  còn nhà  đẻ để  về, đến lúc  con sẽ  thế nào?”
Từ Đông Mai  chằm chằm con gái, ánh mắt tràn ngập thương tâm, nhưng sâu trong đáy mắt  giấu kín một tia tính toán.
“Dù gì  nữa thì Bạch gia cũng là nhà của con ! Cả đời , chỉ  cha  mới thật sự nghĩ cho con thôi ! Con vì những  mới gặp ,  lời ngon tiếng ngọt của bọn họ ,  bọn họ dụ dỗ , cứ thế mà cắt đứt quan hệ với nhà  đẻ mà  theo bọn họ , đến khi gặp khó khăn, ai sẽ dang tay đón con trở về?”
Bà  siết chặt nắm tay, khóe môi run run, giọng  như nghẹn :
“Con tưởng cắt đứt quan hệ với   là  ? Không  gia đình chống lưng, con chỉ là một đứa con gái nhu nhược , chân yếu tay mềm . Đến lúc đó , con    bắt nạt cũng chẳng ai bảo vệ ! Khi , con  hối hận, liệu còn kịp  ?”