Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Buông tay… đau… đau quá… thả ra… buông tay…”
Nhưng Cố Nguyệt Hoài vẫn ung dung như không, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, không gợn chút d.a.o động.
Cô chỉ nhàn nhạt nhìn Bạch Sơn, giọng nói chậm rãi nhưng lại không phải là đang bàn luận, cô không cho phép ông ta có bất kỳ một sự lựa chọn nào khác:
“Bạch Sơn ! Ông tới ! Viết đi. Viết một bản giấy đoạn tuyệt quan hệ rõ ràng. Để tránh lần sau các người còn tìm cớ đến gây sự. Cứ làm ầm ĩ mãi như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét.”
Bạch Sơn lén nhìn Cố Nguyệt Hoài, cả người khẽ run, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, nhưng vẫn nhúc nhích.
Cố Nguyệt Hoài chẳng buồn để ý đến phản ứng của hắn ta, chỉ thản nhiên siết chặt thêm cổ tay Từ Đông Mai, rồi ung dung ngồi xuống mép giường đất.
Cô chậm rãi nhấc chén nước lên, nhấp một ngụm, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo sự uy h.i.ế.p vô hình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1362.html.]
“Nếu không viết, bà thím đây e là phải chịu đau thêm một chút nữa. Nhưng không sao cả, tôi là một cái người rảnh rỗi , thứ tôi có nhiều nhất là thời gian. Không viết ? Kia ... chúng ta có thể từ từ chờ a. Không sao cả.”
Lời nói của cô nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Bạch Sơn cắn chặt môi, bàn tay khẽ run lên. Hắn ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, mà chỉ lén liếc sang Từ Đông Mai, theo thói quen , chờ bà ta đưa ra quyết định.
Nhưng Từ Đông Mai lúc này đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn đầy trán. Bà ta nghiến chặt răng, trong mắt vừa có phẫn nộ vừa có hoảng loạn.
Nga
Bà ta không cam lòng!
Từ trước đến nay, bà ta luôn là người thao túng kẻ khác, chưa từng bị ai đẩy vào thế bị động như lúc này. Nhưng hiện tại, Cố Nguyệt Hoài lại dễ dàng nắm thóp bà ta, bức ép bà ta từng bước một.
Từ Đông Mai hận đến nghiến răng, nhưng bà ta có thể làm gì được, kỹ không bằng người, hoàn toàn không thể phản kháng.
Bạch Sơn vẫn do dự, bàn tay siết chặt bút, không biết nên viết hay không. Hắn ta biết, một khi đã đặt bút viết vào tờ giấy này, đồng nghĩa với Bạch gia chào từ biệt với những ' sính lễ ' có thể đòi từ Cố gia , cùng với tất cả ' tài phú ' do việc bán Bạch Mân mang lại. Từ giờ trở đi, tài chính Bạch gia sẽ lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, cuộc sống "áo tới duỗi tay", "cơm tới há mồm" do Bạch Mân phụ trách và tất cả những thứ bọn họ đã tính toán, tất cả tất cả sẽ mất hết , "tài phú" sẽ không cánh mà bay, về sau cái gì cũng không cần nghĩ.