Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cô  chiếc túi gọn nhẹ bên , khóe môi  kìm   nhếch lên. Loại cảm giác … đúng là  an tâm,  dễ chịu.
Sau khi thu dọn xong, Cố Nguyệt Hoài tiện tay cầm một chiếc bánh lúa mạch, khẽ cắn một miếng. Ánh mắt cô lướt qua căn nhà vẫn còn chìm trong tĩnh lặng, trong lòng dâng lên một cảm giác  nỡ rời .
Cô  quen với  khí ấm áp của nơi , với những bữa cơm gia đình đơn sơ mà ấm cúng, với tiếng  đùa và cả những lời trách mắng đầy quan tâm.  giờ đây, cô  lên đường, bỏ   lưng tất cả những điều quen thuộc để đối mặt với những điều   ở phía .
Không  quấy rầy ai, cô rón rén bước  ngoài, từng cử động đều nhẹ nhàng, như sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng sẽ đánh thức những  trong nhà.
Thế nhưng cô   rằng, ngay khi cô  rời khỏi cửa,  một ánh mắt  lặng lẽ dõi theo bóng lưng cô.
Cố Chí Phượng   hiên nhà, trầm mặc  theo con gái  từng bước   màn đêm. Ánh mắt ông nặng trĩu, trong đáy mắt hổ phách ánh lên một tia ướt át. Ông đưa tay lên lau , nhưng    thể xóa tan  nỗi xót xa trong lòng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1378.html.]
Từ nhỏ, ông vẫn luôn bảo bọc cô, luôn nghĩ rằng con gái  mãi mãi là đứa trẻ bé bỏng năm nào. Ông nhớ rõ, khi còn nhỏ, mỗi  vấp ngã, cô đều òa , nhào  lòng ông, rúc  n.g.ự.c ông mà tìm kiếm sự chở che. Khi đó, ông  thầm hứa với lòng , dù  thế nào cũng  bảo vệ cô thật ,  để cô chịu bất cứ khổ cực nào.
Thế nhưng, thời gian trôi qua, đứa bé ông nâng niu trong tay ngày nào  trưởng thành,  còn cần ông bảo vệ nữa. Ngược , chính cô  là  chống đỡ cả gia đình .
Ông  theo bóng con gái  xa dần, cảm giác như  gì đó nghẹn  trong cổ họng, đến mức ngay cả một tiếng thở dài cũng trở nên nặng nề.
Cố Tích Hoài khoanh tay, liếc cha  một cái, ánh mắt  bất đắc dĩ   chút ghét bỏ.
“Cha lo cái gì nữa chứ? Em  mạnh mẽ như , một khi  quyết thì  mười con trâu cũng  kéo  ! Huống hồ  chuyện ngày hôm qua, cha còn  thấy rõ ? Bản lĩnh của em  đủ để khiến cả nhà há hốc mồm đấy! Hai kẻ   em  xử lý gọn gàng, lời lẽ thì sắc bén . Nói thật, nếu mà giờ  đến việc lo lắng, thì con chỉ lo cho kẻ dám can đảm bắt nạt em  thôi !”
Nga