Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài híp mắt  nó một lúc,  ánh mắt lười biếng liếc sang Hình Kiện, giọng điệu mang theo chút ý  trào phúng:
"Nhóc là  xin   cần  tổn thương   ?"
Nghe , mắt Hổ Tử lập tức sáng lên, gật đầu lia lịa, trong miệng vẫn phát  những tiếng "A a a—!" đầy lo lắng.
Cố Nguyệt Hoài thấy  bé cho đáp án khẳng định , gương mặt cô như phủ một tầng mây đen. Cô liếc  Hình Kiện đầy mỉa mai, giọng  lạnh nhạt: "Anh cũng giỏi thật đấy, rốt cuộc  cho Hổ Tử uống bùa mê thuốc lú gì mà  bé thảm thành như   vẫn còn  bảo vệ  ?"
Hình Kiện  định đưa tay chạm  cổ, nhưng còn  kịp động đậy, lưỡi d.a.o lạnh buốt  áp sát lên da , sắc bén đến mức chỉ cần khẽ nhích cũng  thể cắt  một vệt máu.
Hắn khẽ rùng , hít  một  lạnh, mắt trợn trừng  cô, giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn mang theo vài phần gượng gạo:
"Được ,  ,   động, cô cũng đừng động... Bình tĩnh nào."
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1435.html.]
"A a a a a!" Bên cạnh, Hổ Tử hoảng loạn khoa tay múa chân, miệng phát  những âm thanh ú ớ,  thể  rõ nhưng  đầy gấp gáp. Khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc vì lo lắng mà nhăn tít , ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, dán chặt  con d.a.o trong tay Cố Nguyệt Hoài như thể sợ chỉ cần một giây sơ suất, nó sẽ thực sự đ.â.m xuống.
Cố Nguyệt Hoài  híp mắt, ánh  dừng    Hổ Tử. Cậu bé lo lắng đến mức suýt bật , nhưng điều khiến cô chú ý   là sự sợ hãi của  , mà là ánh mắt —  đang cầu xin cho chính , mà là hướng về phía Hình Kiện, chất chứa lo lắng sâu sắc.
Cố Nguyệt Hoài im lặng quan sát. Sự hoảng hốt của Hổ Tử  đơn thuần là nỗi sợ hãi  nguy hiểm. Trong ánh mắt  bé   vẻ cầu xin tha thứ  van nài sự khoan dung, mà là một nỗi bất an , một sự lo lắng xuất phát từ tận đáy lòng.
Cô khẽ cau mày. Nghĩ đến tình trạng thê thảm của Hổ Tử,  liên hệ đến biểu cảm của  bé lúc  , trong lòng  khỏi dấy lên một tia nghi hoặc. Mọi chuyện thực sự là do Hình Kiện gây  như cô nghĩ ? Hay đằng  đó còn  điều gì khuất tất mà cô vẫn   thấu?
Hình Kiện thoải mái  vắt chéo chân, nhàn nhã vẫy tay với Hổ Tử, giọng điệu mang theo vẻ lười biếng , giống như chỉ đang cùng Cố Nguyệt Hoài  chuyện phiếm :
"Rốt cuộc cô  gì? Là   thả cô ,   cả Hổ Tử cũng  thả?"