Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cô  đó, lặng lẽ như một bóng hình hòa  sắc trắng của tuyết trời.
Đôi mắt cô cụp xuống,  lộ vẻ gì rõ ràng— lạnh lùng nhưng cũng chẳng  ý , chỉ là một sự bình thản đến mức thấu suốt.
Cô liếc  đồng hồ  cổ tay,  đó nhàn nhạt đáp:
“Nhân lúc bọn chúng lơ là,  đưa  chạy .”
Giọng  dửng dưng, như thể chuyện  chẳng  gì đáng nhắc đến.
 Tống Kim An   nghĩ như .
Bàn tay   vô thức siết chặt .
Dưới lớp tuyết lạnh giá, Tống Kim An khẽ run lên,  khom lưng, cơn ho đột ngột bộc phát, dữ dội đến mức khiến lồng n.g.ự.c   như  xé toạc. Từng cơn ho nối tiếp   dứt, cuối cùng, từng đốm m.á.u đỏ sẫm loang  nền tuyết trắng tinh.
Cố Nguyệt Hoài thoáng cau mày, ánh mắt trầm xuống. Nội thương ?
Hình Kiện xưa nay vốn căm ghét quan , mà Tống Kim An—con trai của một quan chức lớn,  còn tự khai gia thế ngay từ đầu— chẳng khác nào tự dâng  lên  miệng sói.
Với kẻ như Hình Kiện,   tay thì tuyệt đối   chuyện nương tay. Một trận tra tấn tưởng chừng đơn giản nhưng  đủ để đánh đến mức xuất huyết nội tạng, thậm chí  thể để  di chứng dài lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1477.html.]
Hắn  tay quá tàn nhẫn.
 lúc , Tống Kim An chỉ lắc đầu, cố gắng chống tay xuống nền tuyết, chật vật  dậy. Đôi môi tái nhợt của   khẽ mấp máy:
"Cô đừng lo,   . Mau rời khỏi đây  ."
Nga
Dứt lời, dường như sực nhớ  điều gì, ánh mắt   đột nhiên trở nên sắc bén hơn, hàng lông mày nhíu chặt :
"Chỉ  chúng  thoát  thôi ? Những  khác ? Còn những đứa trẻ  nữa?"
Anh   sang  Cố Nguyệt Hoài, giọng  đầy vẻ khẩn trương.
"Bọn buôn  đó tàn nhẫn lắm, chúng tuyệt đối sẽ  buông tha cho bọn trẻ. Chúng     cứu bọn họ!"
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, giọng điệu bình thản, thậm chí còn mang theo chút trào phúng:
" chỉ là một  yếu ớt, vai  gánh nổi nặng, tay chẳng thể địch  cường quyền. Có thể đưa   ngoài  là kỳ tích ,   cứu  những  khác? Nếu   nể tình chúng   quen  từ ,  cũng chẳng phí sức cứu   gì."
Lời  nhẹ tênh, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều như lưỡi d.a.o cứa  lòng tự trọng của Tống Kim An.
Anh  mím chặt môi, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn. Anh   phản bác, nhưng cuối cùng  chẳng thể thốt nên lời, bởi lẽ… cô   sai.
Sự thật tàn nhẫn đến mức    thể phản bác.