Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài  bóng lưng đầy hân hoan của  , khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ  lạnh lẽo.
Người  đúng là tự  đa tình đến đáng kinh ngạc. Anh  thực sự cho rằng cô quan tâm đến  ?
Cô chẳng qua chỉ lo    kịp đến H tỉnh  ngã gục, đến lúc đó chẳng những cô  vất vả chăm sóc, mà còn  chậm trễ chuyện của Phong thị.
Ánh mắt cô thoáng qua một tia sắc lạnh, đáy lòng   nửa phần d.a.o động. Nếu   vì lợi ích  mắt, cô căn bản sẽ  phí lời với   dù chỉ một câu.
Hai  về đến ga tàu hỏa thì trời  ngả về chiều. Vì  bắt cóc, hành lý cũng thất lạc, Tống Kim An chẳng còn một đồng dính túi. Cuối cùng,   chỉ  thể mặt dày nhận lấy chiếc bánh nướng mè lớn mà Cố Nguyệt Hoài mua cho.
Anh   hề nghi ngờ vì  trong tình cảnh , cô vẫn còn tiền. Chỉ im lặng cắn một miếng bánh,   ngượng ngùng lên tiếng:
“Cố đồng chí,   phiền cô giúp  mua vé tàu. Chờ đến H tỉnh,  nhất định sẽ trả  tiền.”
Từ nhỏ đến lớn,    từng rơi   cảnh  vay tiền một cô gái. Cảm giác  khiến    chút  thoải mái, tự tôn đàn ông  tổn thương một cách nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1484.html.]
Cố Nguyệt Hoài lười biếng nhón một miếng bánh, ánh mắt dửng dưng:
“Không cần khách khí.”
Sau khi ăn uống qua loa, Cố Nguyệt Hoài lập tức  mua vé tàu. Từ Phong Thị   chuyến tàu thẳng đến H tỉnh, bọn họ buộc  chuyển tàu hai  mới đến  nơi cần đến. Với thương thế của Tống Kim An lúc , cô  thể để   một  xoay sở . Đồng hành cùng  , dù   lựa chọn  nhất, nhưng  là lựa chọn duy nhất.
Chỉ đến khi   yên  toa tàu, cảm nhận  những rung lắc nhè nhẹ của bánh xe lăn  đường ray, Tống Kim An mới dần thả lỏng thần kinh căng thẳng suốt từ lúc thoát nạn. Anh  đưa mắt  Phong Thị ngày càng xa dần qua khung cửa sổ, khóe môi mím , ánh mắt phức tạp.
Anh  bật  khổ, giọng  mang theo một chút tự giễu:
Nga
“Thật  ngờ,  lớn như   mà cũng  ngày  bọn buôn  bắt cóc.”
Lời  nhẹ nhàng, nhưng trong đáy mắt    chất chứa một tia hoảng hốt  kịp tan .
Cảm giác bản   biến thành con mồi, mất  tự do,   khác thao túng  phận—đó là một trải nghiệm mà  đây    từng nghĩ đến. Và cũng chính khoảnh khắc ,   nhận , thế giới mà   vẫn luôn cho rằng đơn giản, thực   tàn nhẫn hơn  nhiều.