Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Vừa  phòng,   liền giải thích: "Tỉnh trưởng vẫn đang xử lý công việc quan trọng,  sẽ nhờ dì Lý chuẩn  chút đồ ăn cho hai  ."
Trong lúc  chuyện, ánh mắt Thạch Bác lướt qua Cố Nguyệt Hoài, chỉ thoáng đánh giá  nhận  cô  xuất  từ gia đình giàu . Tuy , gương mặt    hề để lộ bất kỳ sự xem thường nào, ngược  còn  khách khí, nở một nụ  mang theo vài phần  thiện.
Tống Kim An bật , giọng điệu  chút thoải mái: "Từ sáng đến giờ  vẫn   gì  bụng, đúng là bắt đầu thấy đói ."
Thạch Bác khẽ gật đầu, chỉ về phía ghế sô pha trong phòng khách: "Hai   nghỉ một lát, ăn chút trái cây ."
Nói xong, Thạch Bác liền rời  sắp xếp  chuyện. Chỉ một lúc , một  phụ nữ trung niên, khoác chiếc tạp dề cũ kỹ, tay cầm cây chổi, từ cầu thang tầng hai bước xuống.
Vừa trông thấy Tống Kim An, bà lập tức nở nụ  hiền hòa: "Kim An, cuối cùng cũng chịu về  ? Tỉnh trưởng ngày nào cũng nhắc đến con đấy."
Lời  dứt, ánh mắt bà bỗng sững  khi  thấy vết bầm  mặt Tống Kim An. Bà vội vàng bước tới, bàn tay thô ráp nhưng đầy sự quan tâm nâng nhẹ khuôn mặt  lên xem xét, giọng  đầy lo lắng: "Trời ơi,  mặt mũi   nông nỗi ? Làm    thương thế  hả?"
Sự quan tâm quá mức của dì Lý khiến Tống Kim An cảm thấy  đau đầu. Anh  khẽ nhíu mày, đôi mắt hiện lên chút bất đắc dĩ nhưng vẫn giữ nụ   môi, cố gắng giảm bớt sự lo lắng của bà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1490.html.]
"Dì Lý, con thật sự  , chỉ là  đói bụng thôi. Dì đừng lo lắng quá, mau  nấu cơm giúp con ."
Lời  nhẹ nhàng, nhưng ý tứ  rõ ràng –     kéo dài câu chuyện  thêm nữa.
Dì Lý tuy buông tay xuống, nhưng ánh mắt vẫn  giấu  sự lo lắng. Bà do dự trong giây lát,  cất giọng đầy quan tâm:
"Thật sự   chuyện gì chứ? Nếu thấy  khỏe, dì gọi bác sĩ đến kiểm tra cho chắc nhé? Nhỡ  vấn đề gì thì ?"
Nga
Tống Kim An khẽ thở , ánh mắt ánh lên chút mệt mỏi, nhưng giọng điệu vẫn duy trì sự kiên định:
"Dì , chỉ là vết thương nhỏ,   gì nghiêm trọng . Nghỉ ngơi một chút là khỏi ngay,  cần bác sĩ . Dì đừng bận tâm, cứ nấu cơm giúp con là  ."
Anh   rõ tính cách dì Lý, nếu  trấn an bà, chắc chắn bà sẽ còn nhắc mãi  thôi.
Dì Lý vẫn    chăm chú, ánh mắt dò xét như  kiểm tra xem    đang giấu giếm gì .