Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Thạch Bác chần chừ giây lát  vỗ nhẹ lên vai Tống Kim An, giọng điệu mang theo chút do dự nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:
"Thôi,   thẳng . Lần  tỉnh trưởng gọi  về, thực chất là để   xem mắt."
Lời  dứt,  gian như đông cứng .
Tống Kim An sững sờ trong chớp mắt,  bàn tay đang ôm đầu vô thức siết chặt, những ngón tay bấu sâu  da thịt. Một thoáng ,   đột ngột ngẩng lên, đôi mắt nâu vốn luôn trầm tĩnh nay   thứ gì đó cuộn trào nơi đáy mắt .
Tống Kim An vươn tay giữ chặt cánh tay Thạch Bác. Lực đạo mạnh đến mức khiến đối phương khẽ cau mày. Giọng  trầm khàn vang lên, thấp đến đáng sợ, mang theo kinh ngạc lẫn phẫn nộ  đè nén:
"Anh   cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1503.html.]
Sự tức giận của Tống Kim An  đơn thuần chỉ là phản ứng bột phát. Đó là sự chấn động tận đáy lòng, là cảm giác lạc lõng, hoang mang khi nhận  bản   biến thành một quân cờ. Chưa bao giờ   nghĩ rằng sẽ  một ngày, chính hôn nhân của   trở thành một món hàng để đem  trao đổi.
Thạch Bác  bất ngờ  phản ứng . Anh  hiểu Tống Kim An từ nhỏ  quen sống tự do,   bó buộc bởi những khuôn phép cứng nhắc. Chính tuổi thơ  áp lực   nuôi dưỡng nên một con  thẳng thắn, vô tư,  quen với những tính toán lợi ích.
Cũng chính vì , trong lòng Tống Kim An, hôn nhân  chỉ đơn thuần là chuyện tình cảm, mà còn là một trong  ít những điều    thể tự  quyết định trong cuộc đời đầy rẫy những sắp đặt . Anh  thể chấp nhận việc  sống  cái bóng của cha,  thể nhắm mắt  ngơ  những toan tính chính trị, nhưng ít nhất,  luôn tin rằng hôn nhân là thứ  thể  thao túng.
Nga
Thạch Bác lặng lẽ quan sát biểu cảm của đối phương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh   thể hiểu cảm giác của Tống Kim An, nhưng   thể  đổi thực tế . Cuối cùng,  chỉ  thể thở dài, giọng  trầm thấp:
"Tỉnh trưởng cũng  nỗi khổ riêng của ông ..."
Thạch Bác cố tình dừng  một chút, như để câu   thêm trọng lượng,  đó tiếp tục:
"Ông  từng một  một  đặt chân đến tỉnh H,  chỗ dựa,  hậu thuẫn, mỗi một bước tiến đều là kết quả của những năm tháng đấu tranh  ngừng. Để   vị trí ngày hôm nay, ông   chỉ đổ mồ hôi và công sức, mà còn  dốc hết tâm huyết, cân nhắc từng đường  nước bước. Mỗi một quyết định đều chứa đựng rủi ro và đánh đổi."