Cố Nguyệt Hoài  sống  một  nữa.
Cô  cơ hội ở bên cạnh Yến Thiếu Ngu, cùng  đối mặt với tất cả. Điều cô mong  nhất   là khôi phục vinh quang của Yến gia, mà là giúp gia đình  đoàn tụ một  nữa.
Bởi vì cô hiểu, nếu cha   thực sự  thể trở về, thì vực dậy Yến gia cũng  còn là một chuyện quá khó khăn.
Dù chỉ  qua lời kể, cô vẫn  cha  —Yến Thú Chi và Kỷ Thanh—là những  thế nào. Họ xuất sắc, họ tài năng,  ai  thể nghi ngờ điều đó.
Chỉ cần họ còn tồn tại, chỉ cần họ   tự do—
Họ sẽ   những điều phi thường.
Từ Xuyên Cốc lặng lẽ lắng , đôi mắt sâu thẳm như hồ nước mùa thu, phản chiếu những suy tư  ai đoán .
Ông im lặng  lâu.
Không  bao nhiêu thời gian trôi qua, cuối cùng, ông mới cất giọng, chậm rãi mà nhẹ bẫng:
"Có thể."
Chỉ hai chữ,  khẳng định, cũng chẳng phủ nhận.
Nga
Không rõ ông đang tự an ủi chính    trấn an Cố Nguyệt Hoài.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức  thể  rõ từng nhịp thở. Không ai  gì thêm. Trong giây phút , dù   thêm bất cứ điều gì cũng chỉ là dư thừa.
Một lát , Yến Thiếu Ngu bước ,  tay cầm theo một hộp diêm và một cây nến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1648.html.]
Anh châm lửa, đặt cây nến sang một bên, ánh sáng mờ nhạt kéo dài bóng hình ba  lên vách tường. Trong ánh sáng lập lòe , ánh mắt  rơi lên  Cố Nguyệt Hoài, theo dõi từng động tác của cô.
Cô đang cầm nhíp, đưa qua đưa   ngọn lửa để khử trùng, từng động tác đều cẩn trọng, tỉ mỉ.
Anh   gì đó, nhưng   chẳng   mở miệng thế nào.
Cuối cùng,  chỉ  thể chọn cách im lặng.
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một , nâng mắt   đàn ông  mặt, giọng trầm  nhưng  giấu nổi sự nghiêm túc:
“Thủ trưởng, nhẫn nhịn một chút.”
Từ Xuyên Cốc bật , giọng điệu thản nhiên như thể nỗi đau chẳng đáng để bận tâm:
“Cứ  , đừng lo lắng.”
Nụ  của ông  ánh nến hắt bóng mờ nhạt  gương mặt già dặn.
Những năm tháng khốc liệt   luyện ông thành một con  như thế— từng thấy m.á.u thịt vung vãi  chiến trường, từng đối diện với sống c.h.ế.t cận kề hết   đến  khác. Khi , thời gian để bận tâm đến một vết thương chẳng qua chỉ bằng một cái chớp mắt—bởi nếu dừng  quá lâu, phía  sẽ  còn ai che chắn.
Không ít , ông  tự tay móc viên đạn  khỏi cơ thể, cắn răng băng bó sơ sài  lập tức lao  trận chiến tiếp theo.
Nên bây giờ, chút đau đớn  tính là gì?
So với những ngày  giữa bùn đất lạnh lẽo, giữa tiếng đạn pháo rền vang.
So với những  tận mắt  đồng đội ngã xuống mà chẳng thể  gì.
Thứ đau đớn , chẳng đáng để nhắc đến.