Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ánh mắt Từ Xuyên Cốc chợt trở nên xa xăm, như thể đang xuyên qua lớp bụi mờ của thời gian để   bóng hình năm cũ. Những nếp nhăn hằn sâu bởi chiến trường và năm tháng, nhưng lúc , giữa ánh nến leo lắt, trong đáy mắt ông  ánh lên một tia sáng lấp lánh của ký ức.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ quan sát, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Tình cảm của Từ Xuyên Cốc dành cho  của Yến Thiếu Ngu, e rằng  chỉ đơn thuần là lòng kính trọng giữa những  đồng đội. Nếu , năm xưa, giữa họ liệu  từng tồn tại một đoạn quá khứ  tiện  ?
Cô khẽ liếc sang Yến Thiếu Ngu, hy vọng tìm thấy chút manh mối từ biểu cảm của .  điều khiến cô bất ngờ chính là— chẳng  chút phản ứng nào.
Gương mặt  bình thản đến lạ,  ngạc nhiên,  bối rối, thậm chí chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Nga
Cố Nguyệt Hoài bỗng thấy nghi ngờ. Rốt cuộc     bao nhiêu chuyện từ ? Và những điều ,  từng để  dấu vết nào trong lòng  ?
Thế nhưng,  vì tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, cô quyết định   vấn đề chính.
Cô dời mắt, bình tĩnh  thẳng  Từ Xuyên Cốc, giọng điệu thẳng thắn nhưng  mất  vẻ chân thành:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1656.html.]
“Chú Từ, nếu chú cũng cảm thấy cháu  tệ,    giúp cháu một tay? Chỉ cần chú gật đầu, con đường trở thành quân y của cháu chắc chắn sẽ thuận lợi hơn  nhiều.”
Cô   xong,  sợ ông  ý định từ chối, liền vội vàng bổ sung thêm một câu:
“Đương nhiên, nếu chú  đồng ý, cháu cũng sẽ tự tìm cách khác. Cùng lắm thì vất vả hơn một chút thôi.  nếu thật sự  … thì cháu và Thiếu Ngu  khi   xa cách mười mấy năm,  thể gặp mặt. Mà như … cũng  đáng tiếc.”
Câu cuối cùng, cô cố ý hạ giọng, pha thêm chút tiếc nuối dịu dàng, cứ như một cơn gió nhẹ thổi qua lòng , nhưng  mang theo sức mạnh đủ để khiến   do dự.
Từ Xuyên Cốc  xong, lập tức bật . Nếu   vết thương  bụng còn đau,  khi ông   đến run cả vai.
Cô nhóc , đúng là  hề ngoan ngoãn như vẻ ngoài. Nói chuyện thì  thẳng thắn  xảo diệu, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng  giống như đặt một cái bẫy tinh vi—nếu ông  giúp, chẳng khác nào tự biến  thành kẻ nhẫn tâm chia rẽ đôi trẻ, khiến hai   mỗi  một phương, xa cách suốt mười mấy năm?
Đây   đang ép ông  thế  thể từ chối ?
Từ Xuyên Cốc khẽ lắc đầu, thầm nghĩ, tiểu tử Yến Thiếu Ngu  quả nhiên  phúc. Cưới  cô vợ  thông minh   cách xoay chuyển tình thế thế ,   e rằng chẳng bao giờ chịu thiệt.