Thành Cương  ha hả, gật đầu với Cố Nguyệt Hoài  :
"Thành Cương , cứ gọi  là 'Cương ca' . Thiếu Ngu cũng gọi  như thế. Ở trong đội, bọn   quan hệ khá ,  đến đây thì cứ coi như về nhà, đừng khách sáo."
Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm ,  hề ngại ngùng, lễ phép đáp:
"Cương ca."
Thành Cương hài lòng gật đầu,   sang chị dâu Thành:
"Được , dẫn Tiểu Cố qua đó  , giới thiệu cho   một chút."
Nói xong,    về phía Yến Thiếu Ngu, vỗ vỗ vai đối phương   lớn:
"Thiếu Ngu, còn  đó  gì? Mau qua đây, hai  xử lý con thỏ  !"
Yến Thiếu Ngu liếc  Cố Nguyệt Hoài một cái, thấy cô nhẹ gật đầu, lúc  mới xách theo mấy con mồi  săn ,  theo Thành Cương đến một góc khác.
Thành Cương quan sát Yến Thiếu Ngu một lúc,  bật  đầy ngạc nhiên:
"Không ngờ đấy, ai mà nghĩ một  như   sợ vợ thế  chứ!"
Yến Thiếu Ngu   gì, chỉ cầm con d.a.o nhỏ trong tay, thành thạo xử lý con thỏ hoang. Dao  lướt qua, lớp da   lột xuống gọn gàng,  chút tỳ vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1730.html.]
Thành Cương  bên cạnh, ánh mắt dần dần nghiêm túc hơn khi quan sát từng động tác dứt khoát của . Lúc đầu,  chỉ  danh "tân binh vương" của Yến Thiếu Ngu qua miệng  khác, nhưng giờ tận mắt chứng kiến kỹ năng của  ,  mới thực sự tin rằng danh hiệu    chỉ là lời đồn thổi suông.
Bọn họ vốn cùng thuộc một Lữ đoàn, tên của Yến Thiếu Ngu từ lâu   còn xa lạ, nhưng quan hệ giữa hai    mấy  thiết. Yến Thiếu Ngu tính tình lạnh nhạt, ít kết bạn, với  khác  thể gật đầu chào một tiếng cho  lệ  là đủ nể mặt.
Thế nhưng, hôm nay Thành Cương  chủ động mở lời. Không  vì nể mặt ai, mà bởi vì từ ngày mai trở , bọn họ sẽ chính thức trở thành chiến hữu—cùng  sinh  tử nơi chiến trường.
Nga
Thành Cương nghĩ đến nhiệm vụ mới  nhận ,  mặt  còn nét vui vẻ thường ngày, thần sắc cũng trầm xuống vài phần. Anh  cúi đầu xử lý con gà rừng trong tay, giọng  trầm thấp,  ngẩng đầu lên mà hỏi Yến Thiếu Ngu:
"Cậu định  với đối tượng của  thế nào?"
Yến Thiếu Ngu vẫn giữ giọng điệu bình thản, như thể chỉ đang thuật  một sự thật hiển nhiên:
"Nên  thế nào thì  thế ."
Khóe miệng Thành Cương khẽ giật giật, bỗng dưng   cũng hoài nghi chính bản    gì mà luẩn quẩn trong lòng đến mức gọi Yến Thiếu Ngu đến bàn bạc đối sách .
Quả thực chính là phí công !
Nhìn mà xem !
Đây là câu trả lời kiểu gì thế ?
Anh  tự hỏi đầu gối cũng chỉ đến thế mà thôi !