Dẫu , để phòng ngừa bất trắc, tối nay cô vẫn nên chuẩn  thêm một ít nước giếng  gian cho  mang theo, lo  khỏi họa.
Trong lúc trầm tư, Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên nhớ đến Mạnh Hổ— mà cô vô tình chạm mặt  buổi trưa nay. Cô  kết cục của  , nhưng   rõ chính xác   chết  thời điểm nào. Liệu nhiệm vụ    liên quan đến   ?
Nhớ đến dáng vẻ uống rượu khi nhớ về Mạnh Hổ của Yến Thiếu Ngu ở kiếp , cô vẫn quyết định hỏi:
Nga
"Mạnh Hổ  tham gia hành động   ?"
Dù trong lòng nghi hoặc, nhưng  vẫn thành thật lắc đầu,  hỏi thêm gì .
Mạnh Hổ  giống  . Trong  các tân binh,   cũng  quá nổi bật,  nên nhiệm vụ   hẳn  tới lượt   tham gia .
Nghe , ánh mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ dịu , nhưng cô còn  kịp  gì thì bên   vang lên giọng  khàn khàn,  chút nghẹn ngào nhưng vẫn mạnh mẽ của Thành Cương . Giọng  như một cái loa lớn:
“Thiếu Ngu,  xong ? Cùng  về ?”
Cố Nguyệt Hoài bật , kéo tay Yến Thiếu Ngu  dậy, nhẹ giọng nhắc: “Mau về  thôi.”
Yến Thiếu Ngu  mím môi, tận dụng bóng đêm che giấu, cúi  khẽ chạm  trán cô một cái, động tác nhẹ như chuồn chuồn lướt nước:
“Ngày mai  sẽ tới đón em.”
Cố Nguyệt Hoài  , khóe môi cong lên, đôi mắt như  ánh , nhẹ nhàng gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1734.html.]
“Được.”
Yến Thiếu Ngu và Thành Cương  rời khỏi nhà khách.
Dưới ánh đèn leo lét, bóng hai  đàn ông khuất dần . Khi tiếng bước chân họ xa dần,  gian trở nên tĩnh lặng đến mức  thể  rõ tiếng  thở nghẹn ngào.
Chị dâu Thành bụm miệng, cả  run rẩy,  đột nhiên  sụp xuống nền đất lạnh. Nước mắt vốn  cố nén chặt, giờ đây như một con đê vỡ lũ, tuôn trào  ngừng.
Cố Nguyệt Hoài thở dài một ,   gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến, cúi  đỡ cô  dậy  dìu  phòng.
Ánh đèn  bật sáng, lớp vỏ bọc kiên cường của chị dâu Thành lập tức sụp đổ. Toàn  cô   run lên, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau khổ. Cảm xúc  dồn nén suốt từ lúc nhận  tin chồng  trận, đến giờ phút  mới   bộc phát.
Cô    lâu,  đến mức giọng  cũng khàn đặc, đến mức cả  như mất  sức lực. Đến khi những giọt nước mắt cạn dần, cô  run run rót một chén nước, đưa qua cho Cố Nguyệt Hoài, giọng khàn khàn:
"Em dâu,  em chê  ..."
Tiếng  nhỏ đến mức gần như lẫn   khí, mang theo sự xót xa và bất lực.
Cố Nguyệt Hoài nhận lấy chén nước, bàn tay khẽ siết , giọng  chậm rãi nhưng kiên định:
"Anh  nhất định sẽ bình an trở về."
Một câu  ngắn gọn, nhưng chứa đựng tất cả sự chắc chắn mà cô  thể dành cho  phụ nữ  mặt.