Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ông liên tục lặp  những lời ,   là đang tự an ủi   an ủi Cố Tích Hoài.
Cố Đình Hoài mặt mày chán nản, tai nạn  thật sự là một đòn giáng mạnh mẽ với gia đình họ, chẳng khác gì tai họa ập đến.
Cố Nguyệt Hoài  sang Cố Chí Phượng, thu  ánh mắt  về phía phòng phẫu thuật  nhẹ nhàng :
"Cha,  cần  vay tiền nữa, con  thanh toán viện phí . Còn về cô cả, ban nãy con  gặp bà  ở cổng trạm y tế. Bà  bảo giờ  còn là Cố Kim Phượng nữa, mà là Nhiếp Bội Lan, bà   nếu là đánh chủ ý tìm bà  vay tiền thì liền đừng  mở miệng."
Nghe xong, hành lang bỗng nhiên trở nên yên ắng, tất cả   đều  về phía Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt ngạc nhiên  giấu nổi.
Cố Đình Hoài là  đầu tiên trấn tĩnh ,  cau mày, lo lắng  Cố Nguyệt Hoài, hỏi:
"Bé,   em thanh toán viện phí ?"
Hơn một trăm tệ   là  tiền nhỏ, ngay cả bác cả và cô hai đều là công nhân thành phố, cả năm  chắc tiết kiệm  nhiều như ,  em  thể thanh toán  tiền lớn ?
Cố Tích Hoài cũng kinh ngạc  Cố Nguyệt Hoài, nhớ  từ khi chuyện xảy  cô luôn là   định cục diện, bộ dạng bình tĩnh khi tìm đến Vương chủ nhiệm. Đột nhiên,  cảm thấy như   từng thật sự hiểu về  em gái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/175.html.]
Nga
Cố Chí Phượng suy nghĩ một lát, ông  bốn hộp đồ vật mà nhà họ , nhưng chúng chỉ là đồ cổ,   thể đổi  tiền ngay lập tức?
Cố Nguyệt Hoài   giải thích thêm, chỉ đáp ngắn gọn:
"Một  bạn của con  giúp con trả tiền,  hai   đưa  phòng phẫu thuật ."
Cố Đình Hoài vẫn lo lắng,  hỏi thêm nhưng  thấy cô  lưng về phía phòng phẫu thuật,    thêm nữa,  đành ngậm miệng,  truy hỏi.
Cố Chí Phượng  nghĩ nhiều, kéo tay Cố Nguyệt Hoài   ngoài một góc vắng .
“Cha……” Cố Đình Hoài định  theo, nhưng   Cố Tích Hoài ngăn : “Đại ca, cha chắc hẳn là  hỏi rõ Nguyệt Hoài,  liền  cần cùng   ngoài. Này tiền  cần  là từ  vay đến, nhưng là nợ của gia đình , chắc chắn sẽ  để một  em gái gánh.”
Mặc dù  đối với Cố Nguyệt Hoài   tình cảm sâu đậm, nhưng điểm  đạo lý,  vẫn là hiểu rõ.
Cố Đình Hoài gật đầu, nhưng ánh mắt đầy lo lắng,  thể kìm nén ,    bước  ngoài theo cha và Nguyệt Hoài để xem tình hình cụ thể là như thế nào.