Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài  đứa bé trong lòng, ánh mắt trầm lắng như mặt nước tĩnh mịch. Thời thế lúc  khắc nghiệt vô cùng, ngay cả  lớn còn  đấu tranh để sinh tồn, huống chi là những đứa trẻ như Hân Nhi?
Chúng  thể  gì ?
Cô chậm rãi siết nhẹ tay cô bé, giọng điệu ôn hòa nhưng kiên định:
“Không ai sinh     dối, chỉ là  cảnh ép buộc mà thôi.  nếu    chị ở đây, Hân Nhi  cần  gạt ai nữa.”
"Hơn nữa, em còn  thể cùng Hổ Tử học chữ, học đạo lý. Khi  chữ, hiểu chuyện,   lớn lên  thể trở thành   ích cho quốc gia, cho xã hội.”
Lời  của cô  mang theo nửa điểm trách cứ mà đầy bao dung, dịu dàng nhưng kiên định, như ánh mặt trời len lỏi  lòng hai đứa trẻ. Hân Nhi cùng Hổ Tử ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, tựa như một cánh cửa   mở   mắt chúng. Hân Nhi kích động đến mức giọng  cũng run rẩy:
Nga
“Thật sự  thể học chữ ạ? Em cũng  thể  sách ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1754.html.]
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nụ  càng thêm chắc chắn:
“Đương nhiên! Hai đứa sẽ  chỉ học chữ mà còn học  nhiều kỹ năng mới. Sau  lớn lên,  thể  xưởng  việc, kiếm  tiền lương. Đến lúc đó, em  thể mua quần áo mới, ăn bánh bao nhân thịt nóng hổi,  còn  chịu đói rét nữa. Con đường phía  sẽ rộng mở, chỉ cần chịu khó học hành và  việc, các em sẽ  một cuộc sống   hơn .”
Hân Nhi và Hổ Tử tròn mắt  , đôi tay nhỏ bé siết chặt, trong lòng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt  từng . Lời của Cố Nguyệt Hoài tựa như ánh lửa ấm áp trong mùa đông lạnh lẽo, nhóm lên trong trái tim non nớt của hai đứa trẻ hy vọng về một tương lai tươi sáng. Chúng  quen với cái nghèo, quen với những ngày tháng thiếu ăn thiếu mặc,  từng dám nghĩ đến một ngày  thể mặc áo mới tinh,  ăn bánh bao thơm ngậy,  càng  từng nghĩ rằng  cũng  thể học chữ,  thể  đổi  phận.
Ánh mắt Hổ Tử rực sáng, thằng bé  kiềm  mà nắm lấy tay Hân Nhi, như  chia sẻ niềm vui sướng   chạm đến. Hân Nhi cũng  kìm  mà run rẩy môi, hai hàng mi dài khẽ chớp, trong lòng tràn ngập kích động và mong chờ.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ quan sát biểu cảm của hai đứa trẻ, trong lòng cô cũng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Cô  chỉ  dạy dỗ chúng học chữ, mà còn  giúp chúng hiểu rằng, con  nếu   một cuộc sống  thì  thể dựa  vận may  chờ đợi  khác cứu giúp. Chỉ khi tự  cố gắng, tự  nắm lấy cơ hội thì mới  thể thực sự  đổi vận mệnh.
Ánh mắt cô kiên định,  chỉ đối với tương lai của hai đứa trẻ, mà còn đối với con đường cô sắp . Cô   một  phụ nữ  thể  vững giữa thời cuộc,  chỉ lo cho bản  mà còn giúp đỡ những  xung quanh  một tương lai   hơn. Đây  chỉ là trách nhiệm mà còn là tâm huyết của cô.