Lúc  , khi    rời  hết , Bạch Mân  lặng vô thức dõi theo bóng dáng Cố Nguyệt Hoài. Trong lòng cô tràn đầy áy náy.
"Thật xin , Nguyệt Hoài. Em  mới trở về, còn  lo liệu nhiều chuyện như ..."
Nga
Giọng  của Bạch Mân mang theo sự tự trách.   đợi cô  hết, Cố Nguyệt Hoài  nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống, phất tay một cái, chặn ngang lời xin  .
"Đều là  một nhà, đừng khách sáo như thế."
Nói , cô đẩy chiếc bát về phía Bạch Mân, khóe môi thoáng cong lên một nét  nhẹ nhàng nhưng cũng  kém phần tinh nghịch.
"Nếu thực sự thấy áy náy,  giúp em rửa cái bát  .  nhớ đừng để  cả  đấy nhé, nếu  em     cằn nhằn mất thôi!"
Bạch Mân  sững , nhưng  nhanh chóng bật . Trong khoảnh khắc , cảm giác nặng nề trong lòng cô như vơi   ít. Cô gật đầu chắc nịch.
"Được!"
Nhìn thấy nụ   gương mặt Bạch Mân, Cố Nguyệt Hoài cũng khẽ cong môi.  nụ   chỉ thoáng qua   nhanh chóng  sự trầm tư  thế.
Cô xoay  trở về phòng.
Vừa bước qua bậc cửa, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt của Cố Chí Phượng,  nổi bật vẻ trầm tư đầy nặng nề. Ông khoanh chân   chiếc giường đất, giữa hai hàng lông mày hằn sâu những nếp nhăn của suy tư.
 ngay khi thấy cô bước , ông lập tức thu  nét ưu tư,   đó là nụ  hiền từ.
"Bé,  đường suốt mấy ngày trời, chắc mệt lắm ? Mau nghỉ sớm ."
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, trong mắt thoáng qua một tia tinh quái. Cô chậm rãi kéo ghế  xuống, giọng điệu  chút trêu chọc.
"Cha , cha   gì  hỏi ? Nếu thật sự  , con  ngủ đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1779.html.]
Cố Chí Phượng khẽ giật , môi mấp máy như   gì đó, nhưng   chần chừ.
 lúc , từ phía buồng trong, một giọng  trầm  xen lẫn nét  vang lên.
Cố Tích Hoài bước , ánh mắt sáng quắc  em gái.
"Cha  hỏi em  thật sự  trở thành quân y ? Khi nào thì lên đường đến quân khu? Đi     lâu mới  trở về?"
Lời  của Cố Tích Hoài như một mũi kim xuyên thẳng  điểm mấu chốt.
Ánh mắt Cố Chí Phượng khẽ động, nhưng ông vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ  con gái.
Trong khoảnh khắc , cả căn phòng như chìm  một bầu  khí căng thẳng vô hình.
Cố Nguyệt Hoài  vội trả lời, cô cúi đầu rót cho Cố Chí Phượng một chén nước,  mới chậm rãi lên tiếng.
"Cha,  một chuyện con   ."
Dưới ánh đèn dầu leo lét, căn phòng bỗng chốc trở nên yên ắng đến mức  thể  thấy cả tiếng gió lùa khe khẽ bên ngoài.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ quan sát sắc mặt của cha,  dứt khoát mở miệng, giọng bình thản nhưng  giấu  sự nghiêm túc:
"Con và Thiếu Ngu  nộp báo cáo kết hôn. Theo quy định, từ giờ chúng con  là vợ chồng hợp pháp."
Giọng  của cô  nhẹ, nhưng khi rơi  tai    chẳng khác nào một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang.
Cố Chí Phượng sững sờ  con gái, đôi mắt hổ ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ, thậm chí còn mang theo một tia đau lòng.
"Kết... kết hôn?"
Ông gần như  thể tin nổi  tai .