Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài  Vương Bồi Sinh, thấy trán ông lấm tấm mồ hôi và khuôn mặt thở hổn hển, trong lòng cô  khỏi cảm động.
Trên đời  vẫn còn nhiều  , như Hạ Lam Chương, như Vương Bồi Sinh, họ luôn sẵn lòng chìa tay giúp đỡ cô khi cô đang gặp khó khăn. Cô sẽ ghi nhớ ân tình  và quyết tâm báo đáp hết sức .
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu,  nhận  tiền . Cô cúi nhẹ , :
"Cảm ơn chú, nhưng cháu  cần nữa. Cháu  vay  . Cháu cảm ơn chú    vất vả vì giúp đỡ gia đình cháu. "
Vương Bồi Sinh vội phẩy tay:
"Cháu đừng khách sáo  gì. Chúng  ở cùng đại đội,  chú  thể trơ mắt  nhà cháu gặp khó khăn mà  giúp ?"
Dứt lời, ông  sang  với Cố Chí Phượng:
"Được ,   việc gì là  , chỉ cần chăm sóc thêm là  thôi!"
Cố Chí Phượng gật đầu,đáp lời:
"Ai!"
Một lúc , cửa phòng mổ bật mở, bác sĩ đeo khẩu trang bước , theo  là y tá đẩy Cố Duệ Hoài từ trong phòng mổ .
"Bệnh nhân   khâu nối  thoả . Mấy ngày tới cần  truyền kháng sinh." Bác sĩ dặn dò  nhanh chóng rời .
Hộ sĩ đưa mắt   nhà đang vây xung quanh, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/178.html.]
"Mọi  theo  qua đây."
Sau đó đẩy giường bệnh  một gian phòng bệnh. Mặc dù gọi là phòng bệnh, nhưng thực tế đó chỉ là một đại sảnh  ngăn thành các gian nhỏ bằng rèm.
Trong đại sảnh,  khá đông , đều là  nhà của bệnh nhân.
Có lẽ thuốc mê vẫn  hết tác dụng, Cố Duệ Hoài vẫn  tỉnh .
Sắc trời bên ngoài  tối dần.
Cố Nguyệt Hoài  sang :
Nga
"Cha,  cả, hai  và chú Vương về  . Tối nay con và  ba sẽ ở  đây chăm  hai."
Cố Chí Phượng nhíu mày,  kịp phản đối thì Cố Đình Hoài  lên tiếng :
"Bé, em và cha về . Anh và  ba ở  đây, sáng mai  sẽ về  ."
Cố Nguyệt Hoài ngập ngừng một chút  :
"Vậy thì  ba và cha về  . Anh ba, sáng mai  đến đây để  ca với  cả."
Cố Tích Hoài trầm ngâm một lúc,  gật đầu.
Từ  đến nay, Cố Tích Hoài luôn tự coi  là  thông minh nhất trong gia đình, nhưng khi chuyện lớn xảy ,  mới nhận  rằng bản  chẳng thể đưa   quyết định gì, chỉ  thể    chi phối. Hơn nữa,     theo chỉ đạo của cô em gái mà  đây luôn  cho là   suy nghĩ.
Cảm giác  thật phức tạp, khó  thể diễn tả bằng lời.