Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bạch Mân nhớ  chuyện đêm qua, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, giọng   giấu  sự kích động:
“Nguyệt Hoài,  em  giỏi như  chứ? Rõ ràng chúng  cùng nghiên cứu với , nhưng chỉ  em nhận  Lý Nhĩ Tân  thực sự chết, còn chị thì luống cuống đến mức chẳng    gì.”
Cố Nguyệt Hoài thong thả cắn một miếng bánh bao nhân thịt heo với hành tây, động tác  vội vã, giọng điệu bình thản nhưng thấu triệt:
“Chị sẽ dần dần học  thôi. Khi khoác lên  chiếc áo blouse trắng, mỗi ngày đều  đối diện với ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, với nỗi đau của bệnh nhân và gia đình họ, chị sẽ hiểu rằng hoảng loạn  bao giờ là một lựa chọn. Lý trí và sự vững vàng mới là điều quan trọng nhất.”
Thật , cô cũng  thể nào chỉ dùng mắt thường để nhận  Lý Nhĩ Tân còn sống. Nếu   dụng cụ y tế, ngay cả việc bắt mạch cũng khó mà phát hiện.  điều khiến cô chắc chắn rằng    c.h.ế.t chính là sức mạnh chữa trị cô truyền  cơ thể     hấp thu, điều đó chứng tỏ sinh mệnh vẫn    tắt lịm.
Khi nhận  sự phản hồi từ nguồn năng lượng chữa trị , cô ngay lập tức nghĩ đến hiện tượng c.h.ế.t giả  nhắc đến trong y thư cổ.
Nga
Bạch Mân  ăn  thấp giọng hỏi: “Vậy       liệt ?”
Cố Nguyệt Hoài  khẳng định, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Có thể  . Cũng  thể . Điều đó phụ thuộc  quá trình điều dưỡng và phục hồi của    .”
Thực tế, đêm qua cô    thể cứu Lý Nhĩ Tân, nhưng cô  thể để lộ quá nhiều về năng lực của . Chỉ riêng việc giúp   tỉnh   đủ khiến  khác kinh ngạc. Nếu vận khí của   ,   chừng   vẫn  thể  lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1785.html.]
Cố Nguyệt Hoài   bàn luận thêm về một  chẳng liên quan, cô đặt chén cháo xuống, ngước mắt  Bạch Mân. Ánh mắt sắc sảo của cô lướt qua chị dâu, giọng điệu tuy bình thản nhưng ẩn chứa sự quan tâm rõ ràng:
“Từ ngày hôm đó,  khi em rời , Từ Đông Mai và Bạch Sơn  tìm đến chị nữa ?”
Tối qua cô ngủ sớm,   cơ hội trò chuyện cặn kẽ với Bạch Mân, cũng    khi  rời   chuyện gì xảy  .
Bạch Mân trầm mặc một lúc, như đang suy nghĩ xem  nên   ,  đó mới cất giọng chậm rãi:
“Hôm qua, chị và  cả em trở về đội sản xuất Phàn Căn, mang theo ít đồ đến thăm ông nội Tạ, cũng tiện đường ghé qua nhà tiểu Thạch Đầu. Lúc  về thì  bọn họ chặn .”
Nói đến đây, cô  ngừng , như thể đang cân nhắc từng lời, cuối cùng vẫn lựa chọn kể tiếp:
“Bọn họ   gì quá đáng, chỉ  rằng… cho dù chị  đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, thì cả đời  chị vẫn là con gái của Bạch gia.”
Lời    qua như đầy tình nghĩa, nhưng Bạch mân lúc   rõ ràng nhận , kỳ thực đó chỉ là sự tiếc nuối về những lợi ích  mất.