Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài giọng điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo, chậm rãi :
“Người Hương Giang xưa nay vốn  xem trọng  đại lục. Ấy thế mà Chung Linh  thể vì Lý Hướng Tiền mà lặn lội đến đây, chấp nhận  giáo viên lớp học ban đêm. Điều đó đủ để thấy cô  là  thế nào. Có lẽ, đối với cô  mà , Lý Hướng Tiền còn quan trọng hơn tất thảy. Thế nên,  nhất đừng tùy tiện  gần  .”
Cô  câu nào cũng thấu tình đạt lý, giọng điệu  hề mang theo cảm xúc cá nhân, chỉ đơn thuần là một lời cảnh báo khách quan. Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài tinh tường hơn , chỉ cần liếc qua cũng đủ để nhận  ác ý của Chung Linh đối với bất cứ cô gái nào  giao thoa với Lý Hướng Tiền .
Nga
Vạn Thanh Lam gật đầu lấy lệ,   : “Biết ,  .”  từ nét mặt  thể thấy cô chẳng mấy để tâm.
Cố Nguyệt Hoài   thêm nữa. Từ  đến nay, cô vốn  thích xen  chuyện của  khác, cũng   hứng thú lo liệu chuyện ngoài . Hôm nay cô mở miệng nhắc nhở chỉ bởi vì giữa cô và Vạn Thanh Lam  chút giao tình. Nếu đối phương  để  tai, cô cũng chẳng buồn nhắc .
Rời khỏi thư viện, Vạn Thanh Lam chào Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân một tiếng,  đó liền cùng Hoàng Bân Bân,  vẫn luôn  chờ bên ngoài, rời .
Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân  vội vã rời khỏi, chỉ   cửa lớp học ban đêm, im lặng đợi Cố Đình Hoài tới đón.
Một lát , Cố Nguyệt Hoài đột nhiên lên tiếng, giọng  trầm thấp:
“Cha  Trương Nguyệt Nhi  đến bệnh viện  ầm lên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1826.html.]
Bạch Mân  bất ngờ,  hiểu vì  cô  nhắc đến chuyện . Nghĩ ngợi một lúc, cô đáp:
“Không,   bệnh viện  bồi thường một khoản tiền. Hơn nữa, nhà họ Trương cũng  quá xem trọng đứa con gái , cha  cô  nhận tiền  liền thôi, chẳng buồn đến nữa.”
Cố Nguyệt Hoài  xong, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt thâm trầm,   thêm gì.
Hai   yên trong bóng tối, chờ đợi. Gió đêm mang theo  lạnh phả qua từng cơn, kéo dài sự tĩnh lặng.
Mãi một lúc , ánh đèn pin từ xa mới loé lên trong màn đêm. Cố Đình Hoài cầm đèn, từng bước tiến  gần.
Bạch Mân đưa mắt quan sát Cố Đình Hoài từ  xuống , trong giọng  mang theo sự quan tâm:
“Sao giờ   mới đến? Trên đường  chuyện gì ?”
Cố Đình Hoài khoát tay, lắc đầu:
“Không  gì,  thôi, về nhà.”
Ba     rời khỏi công xã,  đường về cũng    im lặng, mà nhắc đến chuyện hôm nay đến nhà họ Tần.